Chương 12: Gặp nhau là một nỗi niềm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuyết phủ trắng cả con đường, mang màu sắc ảo mờ giăng phủ khắp nơi.

Vương Nguyên xuất viện trở về nhà, ngày sau liền đi làm tuyệt nhiên không nhận thêm lời hỏi thăm từ Vương Tuấn Khải...

- Nguyên Nguyên, hôm nay ra ngoài ăn đi, tớ mời

Chí Hoành lâu lâu lại rủ Vương Nguyên đi ăn uống một bữa nay lại vì thấy cậu có chút phiền lòng mà không đành.

- Để khi khác đi, hôm nay mình không được khỏe...

Vương Nguyên tâm trạng mấy hôm nay đều không tốt. Cậu hiện giờ hi vọng cũng không còn nhưng vì một cái gì đó mơ hồ mà vẫn muốn níu giữ. Kết quả là chính bản thân lại chịu mệt mỏi.

- Đi, hôm nay dẫn cậu ăn mì... đừng như vậy nữa, tươi lên một chút liền thấy khỏe ngay mà

Chí Hoành kéo khóa chiếc áo bông của Vương Nguyên lên cao rồi cật lực mà kéo cậu đi.

- Vương Nguyên, cậu nghĩ xem nên ăn gì? Mì hay lẩu?

Cậu biết Chí Hoành vì muốn tốt cho mình nên mới đưa cậu đi nhưng hiện tại thực sự không thể nào hưng phấn lên được...

- Tuấn Khải, em muốn mua giày và quần áo. Đồ của em lỗi thời mất rồi

Giọng nói ngay lập tức thu hút Vương Nguyên. Đây có lẽ là sự phản ứng bình thường và tự nhiên khi nghe thấy tên anh xuất hiện.

Vương Nguyên đứng đó, ngây ngốc một lúc liền nhận ra hình dáng ấy, hình dáng khắc tạc cả vào tim.

- Chí Hoành, chúng ta đi ăn mì...

Bản thân không biết mình đang muốn gì chỉ có thể lựa chọn né tránh, sẽ đỡ hơn nếu phải đối diện.

- VƯƠNG NGUYÊN

Tiểu Hi chắc hẳn là vô tình thấy cậu rồi. Gọi tên cậu như vậy khiến cậu cảm thấy mình thật không nên có mặt.

- Vương Nguyên, vài ngày rồi chưa gặp

Cậu ấy rất thoải mái nhìn Vương Nguyên, cánh tay cũng tự nhiên mà gắn chặt tay anh.

- À, Tiểu Hi, Vương... Tuấn Khải

Cái tên sao lại có thể khó nói đến vậy, đem tên người ta ngắt quãng từng từ thật không phải phép.

- Cậu làm gì mà khẩn trương vậy? Gặp nhau rồi, có thể cùng nhau dùng cơm hay không?

Lời nói nghe thì thật hợp tình hợp ý nhưng ai nghĩ rằng thâm sâu trong lời nói ấy lại là vô vàn những mũi nhọn chờ trực gây tổn thương.

- Thật ngại quá, hôm nay tôi cùng bạn đi ăn.... không tiện cùng hai người đi nơi khác...

Giọng nói có chút run rẩy. Có lẽ do cái lạnh mà cũng có thể do.... Vương Tuấn Khải, anh ấy không hề lưu tâm đến cậu.

Vương Tuấn Khải vẫn thế đúng không? So với thời điểm cách đây vài tháng, trước mặt cậu liền trở về ban đầu rồi.

Anh có còn nhớ đến cậu không? Hay lỡ lãng quên một cái tên Vương Nguyên mất rồi?

Hiện giờ cùng người mình thật sự thương yêu đều cảm thấy hạnh phúc?

Hôm nay, Vương Nguyên không thể nhìn thấy ẩn ý trong đôi mắt của anh nữa... chính là vì sợ hãi cái điều kia là sự thật...

Chí Hoành quan sát nét mặt Vương Nguyên, cũng không khó để nhận ra cậu đang bối rối cái gì.

Thì ra cái người kia là Tiểu Hi. Đánh giá về vẻ bề ngoài có vẻ là khá hợp thời thượng nhưng cậu lại có cái nhìn không mấy thiện cảm về con người này. Dường như sâu trong cậu ta là một con người hoàn toàn khác đi.

- Thật không phải nhưng hôm nay tôi có hẹn cùng cậu ấy trước.

Chí Hoành không muốn Vương Nguyên phải mệt mỏi như thế. Cái tên Vương Tuấn Khải đó có gì tốt khiến cậu làm khổ mình như vậy?

Nhưng...

Đôi mắt anh ta lại như đang nói điều gì đó... do dự...

- Đi thôi, đừng làm phiền họ

Vương Tuấn Khải vẫn là người vô cùng hiểu chuyện, đương nhiên nhìn ra sự khẩn trương của cậu.

Không phải trong suốt thời gian ngắn ngủi qua anh không nhớ về cậu... chỉ là bản thân không hiểu rõ chính mình muốn cái gì. Tiểu Hi của anh trở về, anh đương nhiên hạnh phúc nhưng có những lúc bất chợt nhớ đến hình ảnh của cậu liền nhận ra rằng bản thân đã vô rình gạt cậu một bên, đã vô tình đưa cậu vào mối quan hệ không rõ ràng.

Ánh mắt cậu hôm nay anh hiểu, nhưng vẫn có một sợi dây vô hình trói buộc, ngăn cách khiến anh chưa muốn tháo gỡ

- Em chỉ muốn gặp bạn anh thôi mà...

Người ta nói, sống ở đời hơn nhau ở chỗ kinh nghiệm đến đâu. Tiểu Hi khẳng định mình nhìn không sai, anh chính là đã thay đổi ít nhiều. Nếu thời gian trước không vì cái tên chết tiệt kia lôi kéo hẳn là hiện giờ đã đường đường trở thành chủ nhà họ Vương rồi. Chính hắn ta khiến cậu mất đi cơ hội làm hiện giờ phải hành động khó khăn như vậy.

- Không làm phiền

Vương Tuấn Khải đáp lại một câu, đem người thương của mình đi mất khiến Vương Nguyên hẫng lại.

Vì sao?

- Đi thôi Nguyên Nguyên, người ta cũng đi rồi, chúng ta cùng nhau đi ăn

Chí Hoành đương nhiên hiểu tâm trạng này vì nó giống như.... chuyện gì đã qua cũng không nên nhắc lại..

***

Đồ ăn ngon như thế, Vương Nguyên lại cảm thấy thật khó khăn để thưởng thức.

- Vương Nguyên, tớ có chuyện muốn nói...

- Có chuyện gì? Sao có cảm giác nghiêm trọng như vậy?

Sắc mặt Chí Hoành không còn tốt, có nét gì đó trầm lặng

- Tớ sẽ trở về Trung Quốc

- Cậu...

- Tớ thực sự phải trở về... thực sự cần giải quyết một số vấn đề...

- Cậu không thể nói rõ hơn sao? Không phải bỏ rơi tớ chứ?

- Đừng nói vậy, Vương Nguyên như này có bắt tớ cũng không buông tha cậu đâu... tớ về lần này là có chuyện quan trọng lại không thể nói rõ ràng. Sau khi giải quyết xong sẽ nói rõ cậu nghe

- Cậu... bao giờ rời đi?

- Sáng ngày mai... xin lỗi đã không nói trước...

- Cậu cũng đâu phải không trở lại... Được rồi, lần này cho cậu đi... nhưng phải trở về thật sớm...

- Vương Nguyên...

- Được rồi, ăn ăn nào, lấy sức mai còn bay chứ?

- Thật cảm giác cuộc nói chuyện hôm nay giống như cốt truyện vậy...

- Chí Hoành cậu còn chê tớ thích xem phim truyền hình? Chính mình đâm đầu vào mấy thể loại truyện cẩu huyết như thế

Bàn ăn phát ra tiếng cười nhưng sao lại cảm thấy cứ lặng nề quá...

Vương Nguyên không muốn cùng Chí Hoành chơi đế tận đêm, muốn Hoành Hoành hảo hảo nghỉ ngơi trước chuyến bay trở về...

Trên đường đi Chí Hoành vẫn cứ nói chuyện như ngày thương, nói nhiều lắm...

Chẳng qua là muốn Vương Nguyên không khỏi bận tâm thôi. Ngày hôm nay thấy cậu ấy như vậy có lẽ thêm sự việc trở về lần này sợ rằng cậu ấy lại tiếp tục gắng mạnh mẽ lần nữa..

***
Căn phòng nhỏ dưới ánh sáng lẻ loi lan tỏa mờ mờ ảo ảo. Con người cũng giống vậy cũng lẻ loi trong căn phòng ấy...

*Nhật kí Vương Nguyên*

Thật lâu rồi mới viết... hiện giờ không hiểu nên viết gì...

Ngày hôm nay nhiều chuyện xảy ra cùng một thời điểm

Tuấn Khải anh ấy đang vô cùng hạnh phúc bên cạnh người thương nhưng tôi hôm nay vẫn còn rất ích kỉ...

Còn muốn cùng anh ấy trải qua những việc muốn là...

Ánh mắt anh ấy khác lạ thật rồi, bản thân nhìn không ra... mà hình như trước giờ vẫn là không hiểu ra anh ấy đi...

Chí Hoành ngày mai trở về nước, không biết khi nào trở về... cuộc sống một mình có lẽ sẽ sớm bắt đầu...

-----------------------------------------------------------
Mới kết thúc thi giữa kì 9 môn các man ạ... thế nên hiện mới lết xác viết được😌
Cần lắm động lực yêu thương... cmt tôi nghe đi nào 😔



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro