END

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một lúc thì Nayeon cũng không khóc nữa, vừa lúc ánh đèn cũng tắt, căn phòng chìm vào trong bóng tối, tấm màn sân khấu được kéo lên. Tiếng xì xầm cũng tắt dần, chỉ còn lại sự im lặng đến ngột ngạt. Nhưng mà nó cũng không duy trì được lâu, phá vỡ không gian tĩnh lặng ấy là tiếng nhạc du dương cất lên. Màn biểu diễn bắt đầu!

Những vũ công ballet xuất hiện, tất cả điều rất đẹp, rất lộng lẫy. Vũ điệu uyển chuyển, điêu luyện như là tất cả đang hòa lẫn vào tiếng nhạc, cả hai không thể tách rời lẫn nhau, nếu tách ra thì mọi thứ sẽ không được hoàn mĩ như vậy nữa, cả hai hòa vào nhau thì mới đúng là kiệt tác.

Từ khi mọi thứ bắt đầu thì ánh mắt, trí óc, trái tim của Chaeyoung chỉ chú ý đến một thân ảnh. Với nó bóng dáng ấy tỏa sáng, xinh đẹp, tuyệt vời hơn ai hết.  Như là trái tim nó lại rung động thêm một lần nữa, trái tim này đúng nghĩa là vì người đó mà đập. Nó nghĩ rằng hình như nó lại lún sâu vào thứ tình cảm đau khổ này thêm một bậc nữa. Dù đã không có chỗ để gượng dậy nhưng lại lún sâu thêm nữa, đúng là không thể quản nổi mà. Mina lúc này rất đẹp, như ánh sao tỏa sáng trên trời cao vậy, ánh sao nổi bật, lấp lánh nhất trên nền trên trời ấy, và nó cũng chỉ nguyện dõi theo ánh sao đó. Ngôi sao của nó, đem theo cho nó thứ ánh sáng tuyệt diệu, mê hoặc nhất.

- Nhìn kĩ một chút, đây là lần cuối cậu được ngắm chị ấy như vậy đấy! - Tzuyu nhích gần lại thì thầm.

- Tớ biết - nó đáp, mắt hơi rũ xuống nhưng mà vẫn tiếp tục chăm chú vào cô

Mina đang rất lo lắng, chưa lần nào cô diễn trước nhiều người như vậy. Cô mang rất nhiều sự sợ hãi mắc lỗi mà cố gắng. Và cô cũng biết rằng là trong những người đang ngồi dưới kia có ánh mắt của một người mà cô rất yêu đang dõi theo mình nên cô có động lực lớn hơn nữa. Động lực khiến cho nó chỉ chú ý đến cô, cô phải thật nổi bật trong mắt nó, phải lấy hết sự chú ý của nó. Từ đó mà cô đánh đuổi đi được cảm giác bất an đó để tập trung triệt để vào từng cử chỉ.

Một lúc thì đoạn nhạc bắt đầu vào điểm cao trào, mọi động tác nhanh và mạnh hơn rất nhiều, độ chuẩn xác được đẩy lên tới cực điểm, nếu lệch một chút nó sẽ phá vỡ cả buổi diễn. Mọi người dường như nén thở, hồi hộp hòa theo tiết tấu của bản nhạc. Nó như lo lắng hơn nữa, mày nhíu chặt, vừa cầu nguyện cho cô. Một lúc sau cũng qua đoạn nhạc đó, vở diễn lại trở về trạng thái nhẹ nhàng, êm dịu.

Khi nốt nhạc cuối cùng cất lên, nó nghe như trong tim mình có tiếng đổ vỡ. Nó thấy tiếc nuối khoảng thời gian này, ước gì phút giây đó kéo dài mãi. Bóng hình cô cúi chào rồi lui lại phía sau khuất dần, khiến nó biết được từ đây nó sẽ không còn được nhìn ngắm cô thêm nữa, tim lại được dịp quặn lại, Chaeyoung nhớ Mina ghê gớm. Nó rời đi trước khi ánh sáng được trả lại căn phòng, nếu không rời đi mọi người sẽ thấy hình ảnh yếu đuối của nó, Chaeyoung không muốn như vậy. Nó trốn vào trong xe, bao nhiêu nước mắt cứ thế lại tuôn ra.

Nhắn cho ba, mẹ biết mình đã rời đi trước, khi xem xong mọi người cũng lũ lượt kéo ra nên phải đợi mười lăm phút thì ba, mẹ nó mới quay lại. Lúc này thì nó cũng đã ngụy trang xong, không để ai nhận ra.

Cả nhà lập tức lên đường đến sân bay. Đến nơi thì bà Son cứ bịn rịn, cầm tay nó dặn đi dặn lại việc nó phải tự chăm sóc tốt bản thân, phải ăn uống đầy đủ, nếu cảm thấy quá mệt mỏi thì quay về nhà. Cả ba người ai mắt cũng đỏ hoe.

- Mọi người đừng vậy mà, con sẽ cố gắng về thăm nhà thường xuyên! - nói rồi quay qua em trai dặn dò

- Đừng có gây chuyện, quậy phá đấy, biết chưa?

- Em mới là người nên nói câu đó. Đi giữ gìn sức khỏe, đừng để bị ốm!

- Được rồi! Con vào đi, sắp muộn rồi! - vừa nói ôm vừa đưa chiếc vali cho Chaeng.

- Con đi đây ạ! - nói rồi cúi chào, đi vào trong. Khi đi còn quay lại vẫy tay thêm vài lần rồi mới đi.

Khi bóng Chaeyoung chỉ còn một chấm nhỏ, bà Son liền đau lòng, bật khóc nức nở. Vậy là nó đi thật rồi!

Mina khi biểu diễn xong thì rất mãn nguyện, cô đã thể hiện tốt nhất từ trước đến nay. Chỉ còn chờ Chaeyoung đến chúc mừng, mọi việc diễn ra như kế hoạch nữa là xong. Nhưng mà cô đợi mãi, đợi mãi, ba mẹ, bạn bè đã đến chúc mừng rất nhiều nhưng không thấy bóng dáng nó. Lòng cô chùn xuống, nhưng mà cô trấn an rằng có lẽ nhiều người quá nó đến không kịp. Một lúc sau thì mới thấy Mino hớt hãi chạy vào, tưởng là Chaeng làm cô định hờn dỗi, trách nó sao đến muộn nhưng mà không phải khiến cô thất vọng biết bao. Thấy Mino hớt hãi như vậy thì lòng cô bỗng nổi lên một cảm giác bất an.

- Có chuyện gì vậy? Sao cậu vội vàng như vậy?

- Chaeyoung, Chaeyoung đang trên đường đi du học Pháp, em ấy mới nói với mình lúc nãy. Khi kết thúc mình cố đi tìm nhưng lại không thấy, em ấy nhờ mình đưa bức thư này cho cậu.

Tay cô vừa cầm bức thư, khi nghe 'Chaeyoung đi du học' thì tai cô ù lại. Sao lại như vậy? Hôm nay đáng ra là ngày hạnh phúc nhất của cô, nhưng mà sao lại thành ra như vậy.

Không suy nghĩ được nhiều, cô nắm chặt lấy bức thư mà chạy vội ra ngoài. Cô phải đi tìm nó, phải cản nó lại, phải nói với Chaeyoung là cô thích nó rất nhiều, mà không chỉ là thích cô yêu nó. Phải nói với nó, không để nó rời xa cô.
Chaeyoung à, đừng như rời xa chị, xin em, xin em đừng để chị lại!

Khi cô chạy ra ngoài thì Mino cũng đuổi theo, cô bây giờ không ổn, không thể để cô một mình. Đúng thật là Mina rất nhanh đã chạy ra cổng nhưng mà luống cuống vẫn chưa bắt được taxi. Vội vàng gọi xe giúp cô, giúp cô lên xe.

- Chaeyoung, Chaeyoung sẽ không bỏ mình, sẽ không bỏ đi mà không nói gì với mình đâu! - cô cứ lặp đi lặp lại như vậy, tay run run, nước mắt đã tuôn dài.

- Bình tĩnh đi Mina, chúng ta đang trên đường đến sân bay rồi! - cậu trấn an.

Khi vừa đến nơi cô đã vội chạy vào trong, Mino luống cuống trả tiền taxi rồi đuổi theo. Gấp gáp, vội vàng nhìn quanh Mina mong là bắt gặp được bóng dáng quen thuộc của nó nhưng mà tìm mãi tìm mãi vẫn không thấy. Đang loay hoay thì nghe tiếng thông báo là chuyến bay đến Pháp đã xuất phát.

Vậy là không kịp rồi, Mina không kịp rồi, Chaeyoung đi thật rồi, Chaeyoung bỏ đi rồi, không cho cô cơ hội gặp nó nữa, cô còn chưa kịp nói với nó tình cảm của mình. Nó còn chưa chúc mừng buổi diễn của cô. Chỉ để lại bức thư rồi bỏ đi. Cô ngồi thụp xuống, khóc thật lớn, mặc kệ ánh mắt của mọi người. Bây giờ cô chỉ biết là trái tim như tê dại, quặn từng hồi, từng hồi. Nó ác lắm sao lại đối xử với cô như vậy chứ, tại sao chứ?

Cũng không biết làm cách nào cô về được nhà, làm sao lên phòng được. Tay cô vẫn nắm chặt bức thư. Trong đầu quanh quẩn hình bóng Chaeyoung. Cô cứ khóc từng hồi, rồi lại dừng, được một lúc nước mắt lại chảy ra. Đến khi cô cảm thấy đau rát nhưng mà cô không dừng lại được.

Khi đã quá nữa đêm thì cô mới mở bức thư ra xem. Trong đó rơi ra một chiếc nhẫn, mặt trong của chiếc nhẫn là một con thiên nga nhỏ được khắc tinh xảo.

'Lúc chị nhận được bức thư này thì chắc là em đang trên đường đến Pháp rồi. Xin lỗi vì đã không cho chị biết, vì em không muốn chị bị phân tâm, Mina của em đã đặt rất nhiều tâm huyết vào buổi diễn lần này mà. Em cũng sợ răng là sẽ không nỡ ra đi khi thấy hình bóng chị. Tha lỗi cho em, chị cho rằng em nhát gan cũng được nhưng mà em không còn cách nào khác. Hôm nay, chị rất tuyện vời, mà không chỉ hôm nay mà mọi lúc đều tuyệt vời, tỏa sáng như vậy khiến đôi khi em bị chói mắt.

Em cũng muốn nói là em thích chị, không phải như bạn bè, như chị em mà là tình yêu. Có thể chị sẽ không chấp nhận được việc này, nhưng mà xin lỗi em lỡ thích chị mất rồi. Chị có thể thấy sợ thứ tình cảm này, có thể coi đây là lời nói của một đứa con nít mà quên đi cũng được, không cần để ý đến nó. Hôm nay có lẽ anh Mino đã tỏ tình với chị rồi nhỉ? Chúc mừng chị, hai người rất đẹp đôi. Món quà cuối cùng của em chị nhờ anh ấy đeo giúp em, như là chúc mừng hai người! Hạnh phúc nhé!

Tạm biệt.'

Vừa đọc nước mắt đã thấm ướt bức thư của Chaeyoung. Cô ôm bức thư đó vào lòng mà khóc ngất, lòng cô sao đau đớn như vậy, nó như có ai bóp mạnh từng hồi từng hồi. Sao mà khi nhận được lời tỏ tình lại đau đớn như vậy? Làm sao bây giờ, cô không đau quá. Sao nó lại ngốc như vậy chứ, sao lại không thấy tình cảm của cô? Lại còn nhường cô cho người khác, tên xấu xa đó. Làm sao cô có thể hạnh phúc khi không có nó bên cạnh được chứ. Làm sao để nó biết được rằng cô cũng yêu nó rất nhiều, làm sao cô có thể quên được nó mà sống hạnh phúc được cơ chứ? Tên xấu xa, ngu ngốc, nhu nhược, nhát gan Son Chaeyoung.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro