Tập 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thế Huân nghe Mân Thạc bảo ở trong điện thoại là muốn lại xem, cả người cao hứng bay bay. Mấy ngày nay không gặp, hắn nhớ người kia biết nhường nào.

"Gì mà vui vẻ quá vậy." Nghệ Hưng vừa chụp xong cảnh dưới nước, cả người ướt nhẹp.

Thế Huân nhìn nhìn, ném qua cái khăn lông.

"Không có gì, anh tôi muốn tới tham quan."

"Vậy hả." Nghệ Hưng cười cười, cầm khăn mặt chà lau nước trên người.

Làm việc chung mấy ngày với Nghệ Hưng, quan hệ hai người không tệ. Nghệ Hưng người này, ai cũng có thể thân cận, rất hợp với tính Thế Huân. Thế Huân nghĩ, chờ sau khi Mân Thạc đến, giới thiệu một chút.

Ngóng trông háo hức, rốt cục đợi được ngày đó. Thế Huân rảnh rỗi liền đứng ngoài cửa đợi, chờ thân ảnh kia xuất hiện.

Nghiêng nghiêng ngó ngó, cuối cùng lúc Thế Huân chụp xong một concept, có người nói cho hắn biết dưới cửa có người tìm.

Mân Thạc! Thế Huân thiếu chút nữa kêu thành tiếng, mồ hôi trên mặt cũng chưa kịp lau, vội vả chạy ra cửa.

Đợi khi đến gần, chỉ thấy người nọ cúi đầu, trong tay mang theo cà mèn, nhàm chán dùng đầu ngón chân vẽ vẽ trên mặt đất.

Thế Huân rón rén đi vòng qua phía sau người nọ, thừa dịp hôn cái chụt lên mặt người kia.

"Nha" Mân Thạc bị hù, nhảy ra thật xa. Phát hiện là Thế Huân, hung hăng trừng hắn.

"Nhiều người vậy mà."

"Có sao đâu, không ai thấy hết." Thế Huân ôm chầm lấy Mân Thạc, đầu như con mèo cà cà cổ cậu. Mân Thạc rúc cổ một cái, "Nhột."

"Hihi. Em nhớ Mân Thạc quá!" "Ở bên ngoài gọi anh." "Ôi trời ơi biết rồi."

Thế Huân đắc ý cười cười, cầm cà mèn trong tay Mân Thạc, dẫn cậu vào phòng nghỉ.

Vì là người mới, Thế Huân cũng không có phòng nghỉ riêng, bình thường đều nghỉ ngơi chung với diễn viên phụ. Mân Thạc đẩy cửa đi vào, chỉ thấy ba người mặc đồng phục học sinh nhìn về phía mình.

"Đây là anh của tôi Kim Mân Thạc." Thế Huân đứng trước Mân Thạc giới thiệu. Ba người gật đầu cười, tiếp tục vùi đầu ăn cơm. Thế Huân kéo Mân Thạc xuống ngồi cạnh mình, mở cà mèn ra, bên trong là cơm tảo Thế Huân thích ăn còn có bánh mật.

"Anh tự làm cho em hả ~ "

Mân Thạc đỏ mặt gật đầu. Thế Huân vừa cười, vừa chia cơm tảo với ba người kia. Trong giọng nói đầy vui sướng: "Nếm thử, anh tôi làm xem." "Cám ơn cậu." "Có gì đâu mà."

Mân Thạc nhìn Thế Huân ăn ngon lành, trong lòng mình cũng vui vẻ. Quan sát phòng nghỉ, thấy đồng phục học sinh treo trên móc, có ghim bảng tên của Thế Huân. Mân Thạc hấy tóc Thế Huân đã nhuộm đen, đột nhiên cũng rất muốn nhìn dáng vẻ thư sinh của hắn khi mặc đồng phục.

Đợi một hồi, ba người kia đều đi ra, Thế Huân cũng đã ăn no, Mân Thạc mới mở miệng: "Thế Huân."

"Ừm." Thế Huân để đũa xuống lau miệng.

"Một hồi mặc đồng phục học sinh vào cho anh xem đi."

"Hắc hắc, không thành vấn đề, anh thích thì em mặc."

Dứt lời, Thế Huân liền đứng lên, lấy y phục. Mân Thạc ngửa đầu, nhìn Thế Huân mặc đồng phục, buộc chỉnh tề từng nút áo sơmi trắng, rồi thắt cà- vạt. Mân Thạc bĩu môi, ở trong lòng oán giận người này sao làm cái gì cũng đẹp vậy.

Thế Huân nhìn thấu tâm tình cảu cậu, ôn nhu cười cười, kéo Mân Thạc lên.

"Thế nào, em có đẹp trai không."

"Qúa đẹp, đẹp trai nhất thế giới." "Ha ha ha ha "

Thế Huân cười, lấy điện thoại cầm tay ra, kéo Mân Thạc vào trong lòng.

"Chụp một tấm làm kỷ niệm."

"Lớn rồi còn chụp gì nữa."

Mân Thạc từ chối, tuy trong miệng nói như vậy, nhưng khi Thế Huân đưa camera ngắm chụp hai người, Mân Thạc nhanh chóng tạo hình. Thế Huân thấy cậu như vậy, cười mắt cong cong.

Chụp xong, Mân Thạc đoạt lấy di động, đang định nhìn chụp thành cái dạng gì thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

"Mời vào." Thế Huân lên tiếng.

Nghệ Hưng liền đẩy cửa mà vào, vừa lúc đối mặt với Mân Thạc.

"Chào anh, tôi là Trương Nghệ Hưng, anh là anh trai cuảThế Huân phải không." "Chào cậu, tôi là anh trai của nó." Mân Thạc đã sớm nghe nói qua Nghệ Hưng nổi danh bao nhiêu, gặp được chân nhân, vội vàng gật đầu.

"Bình thường Thế Huân hay nhắc tới anh, hôm nay rốt cục gặp được." "A ha. Vậy à." Mân Thạc ngượng ngùng cười cười.

Thế Huân đứng bên cạnh nói: "Anh Nghệ Hưng cũng hay quan tâm tới em."

Mân Thạc lập tức cảm kích Nghệ Hưng: "Thực sự là cám ơn cậu, thằng nhỏ Thế Huân này khá bướng, khẳng định gây không ít phiền toái cho cậu."

"Không có đâu, Thế Huân chân thật tốt bụng, ở tổ kịch rất được hoan nghênh."

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Mân Thạc luôn miệng nói. Thế Huân đưa tay khoát lên vai Mân Thạc, bất mãn: "Nào như anh nói, em lớn rồi mà." "Có lớn cũng chưa bằng anh." Mân Thạc bấm lưng Thế Huân một cái.

"Ui da đau." Thế Huân nhe răng toét miệng.

Mân Thạc buông lỏng tay, nghĩ đến Nghệ Hưng còn ở đây, ngượng ngùng cười cười.

Nghệ Hưng cũng cười lộ ra hai đồng tiền, thấy thế, vội vàng nói: "Thôi tôi không quấy rầy nữa, lát nữa tôi diễn rồi." "Dạ."

Đợi Nghệ Hưng ra cửa, phòng nghỉ chỉ còn lại Mân Thạc và Thế Huân, Mân Thạc thở phào.

"Khẩn trương lắm hả."

"Vâng, đây chính là super star mà."

"Super star thì sao, không có em vẫn nổi mà ." Ngô thế huân tự tin nói.

Mân Thạc vỗ ót nó, "Đồ kiêu ngạo."

"Biết rồi." Thế Huân chu chu môi.

Lúc hai người hàn huyên không ngừng, Mân Thạc để ý tâm tình Thế Huân hôm nay ổn, dự định cẩn thận nhắc tới mục đích thực sự tới đây.

"Thế Huân em rời nhà ba năm rồi phải không."

"Ừm." Thế Huân gật đầu, "Sao đột nhiên hỏi cái này."

"Anh nghe nói sức khoẻ của cha em dạo gần đây hơi yếu, em cũng nên quay về thăm ông ấy. Rời nhà lâu như vậy, không nhớ à."

"Đó mà là nhà hả." Thế Huân hừ lạnh, "Bây giờ ông già kia muốn kêu em tới sao, hồi đó lúc cản em ra cửa thấy thân thể vẫn còn cường tráng mà."

"Thôi mà, hồi đó cậu vì ông ấy cưới mẹ kế nên mới bỏ đi mà = =."

"Vậy thì sao, em đã nói rồi, chỉ cần người đàn bà kia vào cửa, em sẽ đi."

"Dù sao đi nữa ông ấy cũng là cha em. Hơn nữa, cha em bệnh. . ."

Thế Huân thấy Mân Thạc do dự, đột nhiên có dự cảm bất hảo. "Ông gì kia bị gì vậy."

"Bác sĩ nói là, ung thư thực quản, kì cuối."

Mặt Thế Huân trở nên trắng bệch.

"Anh. . Thiệt chứ?"

Mân Thạc nhẹ nhàng gật đầu, "Cụ Tuệ Mỹ cho anh nhìn án bệnh."

Thế Huân cảm thấy khó xử. "Sao vậy được. . Rõ ràng ông già kia rất khỏe mạnh mà."

Mân Thạc yêu thương, vỗ nhẹ nhẹ trên lưng hắn, "Vậy em... nên đi thăm ông ấy."

Thế Huân rất muốn thẳng thắn mà nói từ "Được", thế nhưng vừa nghĩ tới rời nhà thì, Cụ Tuệ Mỹ người phụ nữ. Mân Thạc nhìn ra sự do dự của hắn, nhẹ giọng: "Nếu không, anh đưa em đi."

Thế Huân không ngờ Mân Thạc sẽ nói như vậy, muốn xác định lần nữa; "Thật vậy chăng, anh, không ngại à?"

Mân Thạc lắc đầu, cầm tay Thế Huân. "Anh không quan tâm. Thực sự."

"Em. . Sẽ đi, anh đừng làm hkó bản thân."

"Nào có. Yên tâm đi, anh sẽ đi cùng em."

Thế Huân gật đầu, ôm thật chặc Mân Thạc vào trong ngực. Hắn đoán được, nhất định là Tuệ Mỹ tìm được Mân Thạc kêu anh ấy tới khuyên mình. Kim mân tích và Tuệ Mỹ gặp mặt, Thế Huân biết, nếu như là mình, đã sớm cự tuyệt. Nghĩ như vậy, lại càng cảm thấy có lỗi với Mân Thạc.

=======================================

Mân Thạc ở trên đường có nghĩ qua, nếu như ở y viện thấy Thế Kỳ thì phải làm sao. Nói cái gì, làm những gì.

Thế nhưng chờ tới khi thấy người kia, ngược lại không khẩn trương. Có lẽ thực sự buông rồi.

"Khoẻ không." Thế Kỳ hỏi.

Mân Thạc tựa trên tường, liếc nhìn Thế Huân trong phòng bệnh, gật đầu, "Khỏe."

Cùng Thế Huân một chỗ, thật là tốt.

Thế Kỳ biết chuyện Mân Thạc và Thế Huân, vốn muốn nói chút gì. Nhưng bây giờ nghe Mân Thạc nói cùng nó thật tốt, Thế Kỳ cái gì cũng nói không ra.

Là mình nợ Mân Thạc, thực sự nhiều lắm.

Cuối cùng, những gì Thế Kỳ muốn nói chỉ vỏn vẹn hai chữ.

"Xin lỗi."

Xin lỗi Mân Thạc mấy năm này nỗ lực, xin lỗi khi bản thân mình khiến Mân Thạc gặp khó khăn, xin lỗi vì mình mất đi người tốt như cậu.

Mân Thạc bất ngờ, tiện đà cười cười.

"Không sao."

Tôi nói không sao, là từ nay về sau, không liên quan gì tới anh nữa.

=============

aigoo, bữa giờ mạng mẽo ghê quá +_+, các đồng chí đã đợi lâu rồi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro