Tập 13.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mân Thạc chưa từng cảm thấy thẹn như vậy.

Bị Thế Huân đàn áp thật chặc ở dưới thân, không có lực phản kháng tùy ý tay của người kia đề sau hậu đình tiến tiến xuất xuất.

Mân Thạc nghĩ thân thể của mình đều hóa thành thác nước. Không ngừng có dâm thủy từ miệng huyệt chảy ra, vì được Thế Huân mở rộng tốt. Khi ngón tay thứ ba xâm nhập, Mân Thạc cắn môi thật chặc, rất sợ sơ ý một chút sẽ rên rỉ ra.

Thế Huân một bên kiên nhẫn tìm điểm nhạy cảm của Mân Thạc, một bên dụ dỗ Mân Thạc gọi ra.

"Thế Huân, khó chịu." Mân Thạc nhu nhược gọi hắn, hai mắt hồng hồng, làm Thế Huân nhìn đã nghĩ hung hăng khi dễ cậu.

"Ngoan, rất nhanh là xong." Thế Huân an ủi Mân Thạc hôn trên trán, mở rộng khá rồi, liền đem tính khí trong quần đặt ngay miệng huyệt của Mân Thạc, ma sát trên dưới.

Mân Thạc chỉ cảm thấy có ngọn lửa thiêu đốt trong lòng, thật khó chịu. Cảm nhận được Thế Huân khiêu khích, cắn răng, tự xít tới.

"Ân hừ, Thạc Thạc, không nhịn được rồi đúng không." Thế Huân cười xấu xa, đẩy tính khí vào.

"A. . . Thế Huân." Hậu huyệt chợt bị căng, Mân Thạc không kiềm hãm được hô lên, nước mắt theo gò má chảy xuống.

Thế Huân sợ cậu khó chịu, liền không dám tùy ý nhúc nhích. Bất động, hôn lên mặt Mân Thạc.

Mân Thạc hắn yêu, có cái trán, mắt, mũi, môi đẹp nhất thiên hạ này. Tất cả của cậu, đều làm cho hắn si mê thật sâu.

Hắn ôm gò má Mân Thạc, như đang cầm trân bảo quý báu nhất trên đời.

Hắn đi tới hầu kết Mân Thạc, nhẹ nhàng cắn một điểm nhô ra, đổi lấy Mân Thạc sợ run.

Mân Thạc ôm thật chặc lấy cổ Thế Huân, đỏ mặt thấp giọng nói: "Có thể, vào đi."

"Ừm." Thế Huân ứng tiếng, động nhẹ nhàng.

Cùng Mân Thạc làm tình là chuyện đẹp nhất trên đời, Thế Huân muốn đem tất cả ôn nhu đều đưa cho cậu.

================================================

Xán Liệt về nhà liền bị gì đó nhào vô lòng.

"Đã về rồi, thế nào, án tử vướng tay chân hả?" Bá Hiền treo trên người hắn, ôm cổ hắn cười hì hì nói.

"Có khỏe không." Xán Liệt đặt Bá Hiền xuống, tìm dép thay ở trong tủ giày.

Bá Hiền khó hiểu: "Anh sao vậy?"

"Hơi mệt, em ăn cơm trước đi, anh vẫn chưa đói." Xán Liệt tự mình đi vào trong.

Bá Hiền đuổi kịp, nhỏ giọng nói: "Thế nhưng ngày hôm nay. . ."

"Phanh."

Cửa phòng ngủ đóng cửa từ bên trong.

Bá Hiền bị nhốt ở ngoài cửa, lời muốn nói còn chưa nói xong.

Thế nhưng ngày hôm nay em làm món anh thích nhất.

Bá Hiền không tức giận, chẳng qua là cảm thấy hôm nay Xán Liệt rất không bình thường, suy nghĩ một chút, có lẽ liên quan tới án tử. Bá Hiền đi tới sân thượng gọi điện cho Tiểu Duẫn, biết một chút vụ án.

Rốt cuộc hiểu rõ Xán Liệt khác thường, ngày hôm qua, Xán Liệt vừa nói muốn dẫn mình về nhà.

Bá Hiền cảm thấy mê mang.

Bước xuống con đường này, hai người bọn họ nên đi như thế nào.

=========

Thế Huân rốt cục đóng xong kịch. Đến buổi liên hoan phim hắn uống thật nhiều rượu, ôm Nghệ Hưng khóc rống. Tất cả mọi người cho là hắn bởi vì luyến tiếc, dù sao cũng là một người mới. Chỉ có Nghệ Hưng nghe rõ Thế Huân nói liên miên.

Mân Thạc, Kim Mân Thạc, Mân Thạc.

Tất cả đều là cậu.

Nghệ Hưng cũng không biết hắn thế nào, sao phải gọi tên Mân Thạc nhiều vậy, Thế Huân lại kiên quyết cự tuyệt, Nghệ Hưng không thể làm gì khác hơn là mang theo hắn quay về nhà mình.

Nghệ Hưng cõng Thế Huân say rượu từng bước từng bước về nhà, vì bọn họ chẳng gọi được một chiếc xe. Thế Hân còn chưa chính thức xuất đạo, say rượu thế này, ói trên xe taxi làm sao bây giờ = =.

"Thế Huân à, rốt cuộc làm sao vậy. Nói anh biết đi." Nghệ Hưng lắc lắc Thế Huân sau lưng, giọng nói ôn nhu.

"Anh? Hắc hắc, anh đâu phải là anh tôi." Thế Huân nói lầm bầm.

Nghệ Hưng vừa định nói tiếp, Thế Huân lại bắt đầu thì thào.

"Anh là. . . Mân Thạc. Mân Thạc. . . . Không phải anh."

"Thế Huân thích Mân Thạc, không thích. . . anh đâu."

"Thật là nhớ. . . Thật là nhớ. . . nhớ."

"Xin lỗi. . . . Ô. . . . . Xin lỗi. . . ."

Nói nói, Thế Huân đột nhiên khóc lên. Nghệ Hưng bị hù, liền vội vàng để hắn xuống.

Thế Huân ngồi xuống trên mặt đất, bắt đầu nhỏ giọng khóc nức nở. Nghệ Hưng cúi người nhìn hắn, mắt Thế Huân đầy nước mắt, dưới đèn đường mờ vàng chiếu rọi xuống, thật đáng thương. Như một đứa bé bị mất vật âu yếm.

=========

Xong cuộc giải phẫu, Mân Thạc bụng đói kêu vang. Trở lại phòng làm việc, thì nhìn thấy Khánh Tú ôm một hộp ngồi trên ghế sa lon chờ cậu.

"Ủa không phải sáng hôm nay cậu nghỉ hả." Mân Thạc vừa cởi áo blouse vừa hỏi.

"Hắc hắc, sáng hôm nay bác sĩ Tôn có việc, nên thay đổi ca."

"Vậy hả, cậu ôm gì vậy." Mân Thạc cầm lấy bình rót cho mình ly nước.

"Của anh đó. Đưa tới cửa, em thay anh ký nhận. Hình như bên trong là cái chìa khoá hay sao ấy."

"Cái chìa khóa? Ai gởi vậy?"

"Không viết."

Mân Thạc tiến lên tiếp nhận hộp, cầm cây kéo mở ra xem.

"Chờ một chút ... " Khánh Tú vội vã chặn lại nói, "Lỡ bên torng là bom sao!"

"..."

Mân Thạc nhíu mày một cái, do dự mở ra. Đợi vật bên trong lấy ra thì, mặt Mân Thạc trong nháy mắt trở nên trắng bệch.

Một chuỗi chìa khóa.

Một chuỗi chìa khóa quaen thuộc.

"Anh Thạc. . . Sao vậy?" Khánh Tú thận trọng hỏi.

Trái tim đột nhiên như bị đánh, Mân Thạc sắp thở không nổi.

"Anh tan việc, cậu giúp anh đóng cửa." Xong Mân Thạc vội chạy như bay ra ngoài.

Lưu lại Khánh Tú ngốc lăng tại chỗ. Chuyện gì vậy.

Dự báo thời tiết bảo hôm nay gió lớn, quả nhiên không sai. Mân Thạc đón gió chạy, nước mắt tràn ra mi.

Cái chìa khóa trong tay Thế Huân, là cái chìa khoá nhà của cậu.

Mân Thạc vừa chạy vừa gọi điện thoại cho Thế Huân, trước kia Mân Thạc tán thưởng quá giọng nữ dễ nghe lúc này truyền đến tin tức chói tai: Thuê bao không liên lạc được.

Cậu đột nhiên cảm thấy, mình không tìm được Thế Huân.

Là ai từng ở ba năm trước đây vô lại gạt Mân Thạc cái chìa khóa, tự ý làm một cái y hệt, còn tuyên bố muốn bảo quản cả đời, cấm Mân Thạc đổi.

Là ai, từng nói vĩnh viễn sẽ không tắt máy di động, muốn Mân Thạc thời thời khắc khắc có thể tìm tới hắn.

Ngô Thế Huân, rốt cuộc em đi đâu.

==============================TBC===============================

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro