Tập 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gặp lại Thế Huân ngày đó, Mân Thạc mới từ phòng giải phẫu đi ra.

Đi ngang qua quầy phục vụ thì, mấy tiểu hộ sĩ cầm quyển tạp chí ngoắc ngoắc cậu

"Kim bác sĩ, anh xem, là cậu bé đẹp trai hay tới đây nè."

Mân Thạc ngẩn người, cầm lấy tạp chí mà tiểu hộ sĩ đưa.

Bìa, Thế Huân mỉm cười tựa ở trên tường, trên thân mặc áo ba lỗ, lộ ra đôi vai khêu gợi.

Gợi cảm lại phong cách

Ngô Thế Huân này Mân Thạc chưa từng thấy qua.

=======

"Tiểu tử, muốn mua chút gì." Cụ ông bán báo cười khanh khách nhìn thanh niên do dự trước mặt.

"Báo mới ngày hôm nay."

"Ừm." Cụ ông gật đầu, xoay người lại tìm kiếm, thanh âm do dự lại lần nữa truyền đến.

"Cái... này đi ông."

Theo ngón tay hắn nhìn lại, là tạp chí mới nhất 《 Mr. quyến rũ 》, mới in bán rất chạy, cụ ông gật đầu.

Nhận tạp chí nhét vào trong cặp, Mân Thạc liền nhận được tin nhắn của Thế Huân.

『 Ở đâu. Lại cửa tiệm cà phê. 』

Đển gặp chút vậy. Vừa mới chuẩn bị hồi âm, di động báo tin nhắn đến từ Thế Kỳ.

『 Về nhà sớm, anh có chuyện cần nói. 』

=======

Mân Thạc vừa vào nhà, đã nhìn thấy Thế Kỳ ở trong phòng khách sắp xếp văn kiện. Đột nhiên cũng rất bất an, Mân Thạc vội vàng hỏi: "Có chuyện gì."

"Mân Thạc, em... Ngồi xuống."

Vì vậy Mân thạc càng tăng thêm bất an.

Ngô Thế Kỳ không để cậu thất vọng.

"Mân Thạc, anh... Anh muốn đến nước Mỹ đào tạo sâu năm năm."

"Nước Mỹ... Thật sao?"

"Ừ, cơ hội lần này thực sự rất khó được, anh không muốn bỏ qua."

"Cho nên... Lại muốn em đợi."

Giọng Mân Thạc có chút run rẩy.

"Mân Thạc..."

"Đừng gọi tôi."

Dứt lời, cái tách rơi xuống đất.

"Xoảng" một tiếng, nát thành từng mảnh.

Thế Kỳ bất ngờ nhìn cái tách vỡ nát, đợi phản ứng kịp, tách trà ném về phía mình.

"Tôi đợi anh hai năm, còn chưa đủ sao." Giọng Mân Thạc không chút ôn độ, nhưng bình tĩnh khiến người ta sợ hãi.

"Ngô Thế Kỳ, hai ta quen nhau đến giờ được năm năm rồi, cùng một chỗ một năm, chia lìa hai năm."

"Hiện tại, còn dự định phải đi ba năm."

"Không phải Mân Thạc... Anh bớt thời giờ sẽ trở về với em."

Nghe vậy, Mân Thạc cười giễu cợt.

"Ngô Thế Kỳ. Lời này, anh đã nói lần thứ sáu."

"Chia tay đi."

Chia tay đi.

=======

Thế Huân đi tới nhà Mân Thạc, vừa vặn Mân Thạc mở chai bia thứ sáu rót vào miệng.

Giọt bia theo khóe miệng cậu chãy xuống, nhuộm ướt vạt áo trước.

"Đừng uống nữa."

Đoạt lấy chai bia, Thế Huân đối mặt hai mắt hồng hồng của Mân Thạc.

Là ủy khuất.

Hai năm, Thế Huân lần đầu tiên thấy mắt Mân Thạc hiện lên vẻ uất ức.

Không cam lòng.

Dựa vào cái gì tôi đặt em trong tim mà cưng chìu còn kẻ khác lại dễ dàng khi dễ em vậy.

Thế Huân bế Mân Thạc lên đặt trên ghế sa lon, vốn định hảo hảo hỏi cậu chuyện gì xảy ra, lại bị người kia nhào vào lòng.

Thế Huân ngẩn người, tiện đà phản ứng kịp, vỗ nhẹ sau lưng Mân Thạc, dùng thanh âm ôn nhu dụ dỗ.

"Vì sao... Vì sao lại đối xử với tôi như vậy."

Mân Thạc lầm bầm.

Thế Huân nhíu nhíu mày, ôm Mân Thạc chặt hơn.

"Mẫn ngoan, mọi chuyện qua rồi."

Mân Thạc im lặng dụi dụi trong lòng Thế Huân.

Thế Huân cúi đầu muốn nhìn Mân Thạc, trên môi cũng mát lạnh, hô hấp ấm áp của Mân Thạc phả vào mặt mình.

Ý loạn tình mê hôn lên đôi môi ấy.

Là mồi dẫn châm hỏa.

"Lạnh..."

Thẳng đến y phục Mân Thạc bị Thế Huân cở hết ra, làn da trần trụi cảm nhận được không khí lạnh, Mân Thạc rùng mình, mới khiến Thế Huân tỉnh táo lại mình đang làm cái gì.

"Kim Mân Thạc, nhìn tôi."

Thế Huân giữ mặt Mân Thạc đối diện mình, ép buộc cậu nhìn thẳng.

"Tôi là ai." Thế Huân nghiêm túc hỏi.

Mân Thạc nghe xong, ha ha cười ngây ngô hai tiếng.

"Thế Huân?"

Thế Huân.

Thế Huân.

Thế Huân.

Bụng dưới của Thế Huân truyền đến luồng cực nóng, hít vào một hơi, hôn lên.

Cậu gọi hắn Thế Huân.

Không phải Thế Kỳ.

Không phải người này.

Không phải anh trai.

Mà là Thế Huân.

Thế Huân mang theo tình dục.

Mút lấy đầu lưỡi Mân Thạc, quậy loạn bên trong, thẳng đến quả đấm nhỏ vô lực đập đập lồng ngực mình, Thế Huân mới quyến luyến không nỡ buông ra môi Mân Thạc, kéo theo tia chỉ bạc dâm mỹ.

Thế Huan ôm ngang Mân Thạc, nhìn người nọ lần đầu dịu ngoan tựa trong lòng ngực mình, nhãn thần cưng chìu ấm áp lòng người.

Ngoan như vậy Mân Thạc, nếu như không chịu ăn sạch sẽ, nhất định sẽ hối hận.

Vì vậy không chút do dự ôm người đến phòng tắm.

Mân Thạc hôm nay thực sự rất biết điều.

Tay Thế Huân chạy trên người cậu, mang theo hơi nước ấm, một chút lướt qua da thịt.

Mỗi một chỗ lướt qua, Thế Huân đều phát hiện vật dưới thân Mân Thạc ngày càng cứng.

Mang theo không rõ hưng phấn, Thế Huân đưa tay tới hậu đình người nọ, nhẹ nhàng đút nửa ngón tay đi vào.

"Ừm..." Mân Thạc từ từ nhắm hai mắt khẽ hừ một tiếng, chân mày cau lại.

Thế Huân suy nghĩ một chút, rút tay về, đổi thành vuốt ve vật cứng nóng bỏng của người nọ.

Vui vẻ truyền đến, Mân Thạc mở hai mắt mê ly, hai tay lướt theo cánh tay Thế Huân ôm lấy cổ của hắn.

"Thế Huân..."

Vì vậy Thế Huân vuốt ve, càng thêm tận lực.

Thực sự là rất muốn trực tiếp vào trong người này.

Tới khi toàn thân Mân Thạc đột nhiên trở nên cứng ngắc, tiện đà một làn tinh dịch bắn vào tay Thế Huân, Mân Thạc mới mềm buông lỏng cổ Thế Huân ra.

Thế Huân đứng lên cỡi hết áo, mắt nhìn xuống Mân Thạc đang ngăm trong bồn.

Thân thể như trong suốt.

Không chỗ nào mà không hấp dẫn khiêu khích Thế Huân xâm phạm cậu.

Kim Mân Thạc, tiểu yêu tinh câu dẫn.

==========TBC==========

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro