Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong chuyến bay từ Trung Quốc sang Mỹ, Ngãi Mễ thật sự không biết viết gì, một là không có bộ phim nào khiến cô tức cảnh sinh tình, hai là trên đường đi, cô buồn ngủ díp mắt, gần như là không còn đủ tỉnh táo để ôn lại chuyện cũ, ít nhất là không tỉnh táo để nhớ lại và viết ra được mấy chục, mấy trăm nghìn chữ. Có thể là do mấy ngày trước, cô phấn chấn quá nên không ngủ ngon, do đó lên máy bay là bắt đầu ngủ gật.

Kể cả lúc không ngủ thì đầu óc cô cũng chẳng nãy ra được ý tưởng gì, thế nên đối với cô, chuyến bay quốc tế đường dài này tựa như con rồng Trung Quốc, "ngủ yên hàng trăm năm", đến thành phố Detroit thuộc tiểu bang Michigan mới bừng tỉnh.

Người ra đón cô đương nhiên không phải Jason, nếu là Jason thì câu chuyện đương nhiên đã không được viết thế này. Hơn nữa đối với một người năm, sáu năm về trước mới chân ướt chân ráo từ Trung Quốc sang Mỹ như Ngãi Mễ, cái tên Jason không có ý nghĩa gì đặc biệt, vì chàng trai mà cô quen, tên tiếng anh không phải Jason mà là 'Allan', dĩ nhiên tên tiếng Trung không có nghĩa là Giang Thành, mà là Thành Cương. Jason và Giang Thành đều là tên anh dùng sau này, có thể là muốn né tránh người quen, hoặc muốn cắt đứt mối liên hệ với quá khứ.

Hồi mới sang Mỹ, Ngãi Mễ còn chưa biết Allan học ở trường Đại học mà cô chuẩn bị đến. Lâu lắm rồi cô không có tin tức gì của anh. Tục ngữ nói: "không có điều gì bi ai hơn trái tim đã chết" Ngãi Mễ lại không muốn trái tim mình chết nên coi như "anh ấy đã chết".

--------------

Chuyện bắt đầu lúc:

Vì hôm đó có việc gấp nên bố Ngãi Mễ không kịp về nước trước giờ hẹn, khi Allan tìm đến nhà thầy thì đúng lúc Ngãi Mễ cũng vừa tan học về. Cô nhìn thấy một chàng trai cao ráo đứng trước cửa nhà số 4 ( gia đình cô ở ).

Nhìn từ sau lưng cô đã cảm thấy anh chàng này rất đẹp trai. Cô cố tình bước mấy bước đến căn nhà số 5, như thế có thể nhìn trực diện được anh chàng.

Cô đã gặp không ít nghiên cứu sinh được bố mẹ hướng dẫn luận văn, nhưng cô chưa bao giờ gặp nghiên cứu sinh nào 'dễ chịu' như anh. Cô lập tức bị anh chàng hút hồn, quyết định phải tìm cớ bắt chuyện mấy câu.
Không có người mở cửa bởi cô biết chắc không có ai ở nhà. Anh chàng quay đầu lại, chắc định ra về, cô liền gọi giật lại: "Anh tìm thầy Ngải hay cô Tần"

Anh chàng liền dừng chân, ngoái lại hỏi: "Em tan học rồi à? Nhà em không có ai ở nhà".

Cô liền bước đến trêu: "Nhà em không có ai ở nhà ư? Anh có biết nhà em ở đâu không? Nhà em là nhà số 5 cơ mà. Anh không thấy em vừa từ nhà số 5 ra à?"

Anh chàng liền cười, nói: "Em là Ngãi Mễ đúng không? Trẻ con không nên nói dối, không hay đâu"

"Người lớn nói dối thì hay hả?"

"Mồm mép ghê nhỉ, anh không đấu được với em, đành chịu thua vậy" Anh chàng cười vui vẻ, rồi đưa sấp tài liệu trong tay cho cô: " Em chuyển cái này cho bố em hộ anh nhé?"

Cô không chịu cầm nay vì muốn nói chuyện với anh thêm lát nữa: "Em không biết bố em, thôi anh tự đưa đi!"

"Em đưa cho bố em rồi tranh thủ cơ hội này làm quen với ông luôn". Nói rồi anh chàng nhét tài liệu vào tay cô và đi xuống cầu thang.

Cô đứng giữa lối đi, hai tay dang ra khiến anh chàng không xuống được và cũng không dám chạm vào cô. Anh chàng đành đứng lại, cười hỏi: "Sao vậy? Giữa đường gặp cướp đòi tiền hả?" Rồi anh đưa tay móc túi. "Tiền thì không có, chỉ có tính mạng này thôi".

"Bổn đại vương không cần tiền, không cần tính mạng của nhà ngươi, chỉ muốn đưa ngươi về làm phu quân thôi".

"Hôm nay gặp nữ ma vương rồi." Mặt anh chàng đỏ bừng nhưng miệng vẫn chưa chịu thua. "Ta chưa xuất chiêu thôi, chưa biết ai thắng ai bại đâu, Ngãi Mễ, có người lên kìa, mau nhường đường cho họ đi chứ..."

Ngãi Mễ tưởng có người lên thật, vội tránh sang một bên, anh chàng thừa cơ chạy xuống, vừa xuống cầu thang vừa cười ha ha. "Đại vương đích thực, hữu dụng vô mưu à!"

Cô liền đứng sau lưng la: "Ê, anh tên là gì? Lát nữa em còn bảo với bố em."

"Thành Cương."

"Bách luyện thành cương (*) à? Anh có tên tiếng anh không?"

"Allan"

"Allan Poe ư?"

Cô nghe thấy tiếng anh chàng cười, cô thực sự thích nghe tiếng cười đó.

_________________

(*) - Câu thành ngữ ý nói được tôi luyện nhiều sẽ trở nên rắn rỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hệ#yeu