Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điều khiến Ngãi Mễ rất vui là một lát sau Allan đã theo bố mẹ cô lên nhà vì anh gặp họ dưới sân. Ngãi Mễ thấy anh ngồi trên sofa ngoài phòng khách liền bước đến trêu: "Vừa nãy bảo anh ở lại với bổn đại vương mà không chịu nghe, giờ vẫn phải ngoan ngoãn quay lên à? Nhẹ không ưa lại ưa nặng..."

Bố đang thay quần áo trong phòng ngủ, nghe thấy vậy liền mắng cô: "Ngãi Mễ, không phải ai cũng đùa được đâu."

Nói xong, ông liền bước ra phòng khách nói với Allan: "Thành Cương em đừng chấp, con nhỏ này từ bé đã được chiều nên hư. Thôi ta vào phòng làm việc nhé!"

Allan liền đứng dậy đi vào phòng làm việc, cười nói: " Ngải Mễ tranh luận giỏi lắm, em không đọ nổi, đành đầu hàng thôi."

Mẹ đang nấu cơm trong bếp, Ngải Mễ liền lén vào năn nỉ:
"Mẹ giữ anh ấy lại ăn cơm đi, muộn thế này rồi, anh ấy về đến trường thì nhà ăn đóng cửa là cái chắc."

"Học được cách quan tâm người khác từ khi nào vậy?" Mẹ nhìn cô, hỏi: "Lo lắng gớm nhỉ? Việc này còn phải để mày nhắc mẹ nữa à? Mẹ không biết điều đó nữa ư?" Nói xong, mẹ liền bước đến phòng làm việc và nói với Allan: "Allan hôm nay ở lại ăn cơm với thầy cô nhé, em về chắc chắn nhà ăn đóng cửa rồi."

Bố cũng mời: "Đúng đấy! Trong chốc lát không thể nói chuyện xong đâu."
Hôm đó Allan ở lại nhà Ngải Mễ ăn cơm, cô phấn chấn chạy vào bếp giúp mẹ nấu nướng. Mẹ cười, liếc cô một cái rồi nói:" Hôm nay Mặt Trời mọc ở đằng Tây ư? Con tính giúp cái gì cho được đây? Vào làm bài tập đi, lát nữa ăn giúp là được rồi"

Bốn người ngồi quanh bàn ăn, Allan ngồi bên tay trái của Ngải Mễ, cô liên tục nhìn và gắp thức ăn cho anh, khiến anh cũng mất tự nhiên, mặt đỏ bừng. Hình như bố không nhận ra điều gì, chỉ có mẹ lắc đầu nói: "Ngải Mễ, đừng gắp thức ăn cho Allan nữa.Con có biết anh ấy thích ăn gì đâu, hơn nữa gắp bằng đũa của con mất vệ sinh lắm!"

Allan vội nói: "Không sao đâu ạ"

"Anh ấy chẳng chịu gắp nên con mới gắp mà" Ngải Mễ chạy vào bếp lấy một đôi đũa khác ra và nói: "Con gắp bằng đũa mới này nhé!?" Nói rồi cô lại gắp vào bát của Allan một miếng thịt hấp.

Ngải Mễ rất thích ăn thịt gác bếp của bà nội làm cho nhà cô, thế nên cô nghĩ chắc Allan cũng thích. Ăn thịt gác bếp cô không thích ăn mỡ, chỉ ăn phần thịt nạc rồi bỏ phần mỡ ra bàn. Thấy vậy, bố liền nói: "Thịt mỡ không ăn đừng có bỏ đi, gắp vào bát cho bố ăn."

Ngải Mễ không muốn cắn bằng miệng rồi lại gắp cho bố ăn nên đành lấy tay xé, mỡ dính đầy tay. Thấy vậy, Allan liền đề nghị: "Để anh tách ra cho". Thấy không ai phản đối anh liền vào bếp tách thịt nạc và mỡ ra rất nhanh.

Cô ăn phần thịt nạc đã được Allan tách ra mà vui vô cùng. Thỉnh thoảng cô lại liếc anh, thấy anh không gắp miếng nạc nào, cô biết anh để phần cho cô, cảm thấy anh chẳng khác bố mẹ cô, thấy cô thích ăn cái gì là đều nhường cho cô cái đó, cô ăn ngon thì anh cũng sẽ vui. Thế nên cô cứ lắc lư cái đầu với vẻ rất khoa trương như muốn nói rằng: "Cảm ơn anh, em ăn rất ngon".

Cô lén nhìn bố mẹ, bố vẫn tập trung ăn cơm nên không để ý gì, còn ánh mắt mẹ thì toát lên vẻ lo âu.

Ăn cơm xong, Allan giúp mẹ cô dọn bát đũa, lau bàn, anh còn đòi rửa chén nhưng mẹ cô không cho, bảo anh không biết bà để đồ ở đâu, hai thầy trò cứ trao đổi công việc với nhau đi.

Bố liền hạ lệnh bằng vẻ nghiêm nghị ngày thường chẳng bao giờ thấy: "Ngải Mễ, ra giúp mẹ rửa bát đi!"

Ngải Mễ liền càu nhàu: "Tại sao chứ? Tại sao con gái lại phải rửa bát?"

---------------------------

Sry mn chương này hơi ngắn, tại vào năm học rồi! Không có nhiều thời gian để suy nghĩ và viết nhiều....



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hệ#yeu