Chương 2: Hồi ức giống như một người kể chuyện dai dẳng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1

Trong bóng tối cùng cực không thấy trời đất, một tia sáng chiếu xuống, bọt bóng nhỏ nổi lên, bọt bóng phản chiếu ánh sáng, chầm chậm bay lên, sau đó một tiếng "Bốp" vỡ tan.

Rất yên tĩnh, không có gợn sóng trong làn nước, nhưng tiếng bong bóng nổi lên vỡ vụn có thể nghe thấy rõ ràng.

Tôi đang lặn xuống, mái tóc đen bồng bềnh trong nước, giống như thực vật thủy sinh, không ngừng bao xung quanh, không ngừng sinh trường.

Càng nhiều bong bóng nổi lên từ nơi đáy biển sâu thẳm.

Có người chìm xuống đáy biển, bọt khí tràn ra từ miệng tôi, lẫn với bọt khí nổi lên dưới dáy đại dương, cùng nhau nổi lên.

Thời gian dường như mất đi ý nghĩa, đầu óc tôi cũng không thể suy nghĩ chút gì, giống như một mảnh đá vụn chìm xuống nước, không ngừng chìm xuống, chìm sâu xuống.

Dưới đáy biển, có người đang nổi lên.

Cậu mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng sữa, đôi mắt nhắm nghiền, những bọt khí li ti trào ra từ cửa miệng.

Tôi đưa tay muốn chạm vào mặt cậu ấy, nhưng rõ ràng đã ở rất gần rồi, nhưng tôi vẫn không thể bắt được cậu. Tôi có chút nôn nóng, bên tai như có giọng nói thúc giục tôi, mau bắt lấy cậu ấy.

Tôi cố lặn xuống thật nhanh, chỉ thiếu chút nữa thôi, vẫn còn thiếu một chút nữa, tôi gần như có thể chạm vào cậu ấy rồi.

Nhưng chính vào lúc này, cậu thiếu niên vốn đang nhắm mắt bỗng đột nhiên mở mắt ra.

Đó là một đôi mắt sâu thẳm, tối mịt đến mức không thể phản chiếu chút ánh sáng nào, cậu ấy đang nhìn tôi.

"Cung Húc!" Tôi mở miệng gọi cậu. Tay tôi chạm vào áo sơ mi cậu, đột nhiên vùng nước đen bên dưới cậu ấy bắn tung tóe, làn nước trắng xóa bất ngờ nhấn chìm cậu.

Cậu ấy không ngừng chìm xuống, trên mặt vẫn nở nụ cười, từ đầu đến cuối vẫn đang nhìn tôi.

 "Cung Húc!" Tôi muốn gọi cậu ấy, liều mạng muốn đỡ lấy cậu ấy, nhưng đầu ngón tay chỉ có thể chạm qua dòng nước dâng lên khi cậu ấy chìm xuống.

Một lượng lớn nước sộc vào miệng và mũi tôi, cảm giác nghẹt thở nhanh chóng nuốt trọn lấy tôi.

"Cung Húc!" Tôi hét lên, tỉnh dậy sau cơn ác mộng đau đớn, mồ hôi đầm đìa trên mặt, bụng cồn cào liên hồi.

Tôi vén chăn xuống giường, vào phòng tắm, ngồi xổm cạnh bồn cầu nôn một lúc.

Cơn ác mộng làm tôi mất hết sức lực, tôi ngồi giữa kệ rửa mặt và bồn cầu, thở không ra hơi.

Có một dạng cảm xúc nào đó đang nhen nhóm trong cơ thể tôi, loại cảm giác sợ hãi vô cùng bước ra từ giấc mơ, toàn thân tôi run rẩy, như thể trong tim tôi vừa bị thủng một lỗ lớn, đến nỗi chỉ hít thở nhẹ cũng đau đến toát mồ hôi lạnh.

"Thập Vũ, Thập Vũ?" Tiếng kêu lo lắng của mẹ từ ngoài cửa truyền vào, bà đang gõ cửa, gõ rất mạnh.

Tôi muốn trả lời lại bà ấy, tôi muốn nói con không sao, tôi chỉ là vừa gặp ác mộng, mọi chuyện sẽ sớm ổn thôi.

Tôi muốn nói "Mẹ về nghỉ ngơi đi, đừng lo cho con, để con ở một mình một lúc là được".

 Nhưng tôi thậm chí không thể nói được một lời nào, cổ họng như thể có hòn đá mắc kẹt, khiến tôi không thể nói thành lời được.

"Thập Vũ."

Có tiếng tra chìa vào ổ ngoài cửa.

"Lạch cạch——"

Cửa mở, mẹ tôi vội vàng chạy vào: "Thập Vũ, Thập Vũ, con thấy thế nào?"

Tôi cố hết sức để mỉm cười với bà, nhưng nụ cười này còn xấu hơn cả khóc.

Mẹ tôi vội vàng mở ngăn tủ cạnh giường, lấy trong đó ra một lọ thuốc, rót thêm một cốc nước ấm, bước tới đỡ tôi, cho tôi uống một viên.

"Thập Vũ, con lại gặp ác mộng sao?" Mẹ nhẹ giọng hỏi.

Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng làm dịu đi những cảm xúc hỗn loạn trong lòng.

Tôi không biết đã mất bao lâu, nhưng mẹ vẫn ôm tôi, như thể bà đang dỗ dành một đứa trẻ, nhẹ nhàng vỗ vào lưng tôi.

Cảm xúc dần ổn định lại, cảm giác ngột ngạt cuối cùng cũng biến mất, nhưng quần áo trên người tôi ướt sũng.

 "Con xin lỗi vì đã làm mẹ lo lắng. Con không sao." Tôi áy náy nói với mẹ: "Mẹ về ngủ tiếp đi."

"Không sao, mẹ ở bên con." Mẹ cười rất ấm áp, ánh mắt có chút dè dặt, như thể tôi là con búp bê sứ không thể chạm vào, "Có mẹ ở đây, con đừng sợ."

"Con thật sự không sao nữa rồi. Mẹ đừng nghĩ con yếu đuối như vậy." Tôi cười với mẹ, nói: "Con tắm xong sẽ đi ngủ."

"Nhưng mà..."Mẹ có chút lo lắng, bà ấy không yên tâm để tôi lại một mình.

"Mẹ hãy tin con." Tôi chân thành nhìn vào mắt mẹ, muốn mẹ cảm nhận được tình cảm của tôi.

"Được, vậy con tắm rửa xong nhớ đi ngủ sớm, nếu như còn thấy sợ thì gọi mẹ." Mẹ dặn dò.

Tôi gật đầu, như vậy bà ấy mới rời khỏi phòng.

Tiếng bước chân của mẹ xa dần, cuối cùng biến mất, xung quanh lại trở về vẻ yên tĩnh.

Tôi bò dậy khỏi sàn nhà. Không biết có phải do tác dụng của thuốc hay không mà con quái vật lúc trước còn tung hoành trong đầu tôi đột nhiên trở nên vô cùng yên tĩnh.

Tôi đi đến cửa sổ, mở cửa nhìn ra ngoài. Bầu trời đầy sao, tôi nghiêng đầu ngước lên nhìn chúng.

Mọi người luôn nói rằng người chết rồi sẽ trở thành những vì sao trên bầu trời.

Vậy, Cung Húc, cậu sẽ trở thành vì sao nào thế?

Cơn ác mộng khiến tôi ngạt thở, thực ra đã lâu lắm rồi tôi không mơ thấy nó.

Tôi sợ giấc mơ đó, nhưng cũng mong chờ giấc mơ đó. Dù sao thì, ít nhất tôi cũng được gặp cậu ấy. Đó là cách duy nhất tôi có thể gặp được cậu ấy.

"Cậu ở bên kia có ổn không?" Tôi thì thầm, "Tớ thật sự rất nhớ cậu!"

Tôi hít một hơi thật sâu, rồi chậm rãi thở ra, trước khi tâm trạng trở nên u ám trở lại, tôi buộc mình ngừng nghĩ về Cung Húc.

Tôi nhớ rằng bác sĩ từng nói điều này với tôi.

Ông ấy nói, Hạ Thập Vũ, cháu phải học cách kiềm chế.

Ông ấy nói đúng, kiềm chế, là điều tôi bắt buộc phải học. Chỉ có như vậy, tôi mới có thể không khiến mình đắm chìm vào bóng hình ra đi của Cung Húc, mới có thể khiến mình không bị mắc kẹt trong vô vàn hồi ức.

Tôi phải tiếp tục bước đi, tôi có lý do phải tiếp tục.

Tôi lấy một bộ đồ ngủ sạch sẽ rồi bước vào nhà tắm, bật công tắc vòi hoa sen, làn nước ấm áp xối xả từ đỉnh đầu.

Đã có lúc tôi sợ hãi mọi thứ liên quan đến nước, đặc biệt là tắm vòi sen như bây giờ.

Khi nước từ trên đỉnh đầu đổ xuống, tôi sẽ vô cùng hoảng sợ, nó sẽ khiến tôi nhớ lại cơn ác mộng đó, nhớ lại nỗi sợ hãi bị nhấn chìm, nỗi sợ hãi gần như ngạt thở.

Tôi ghét cảm giác đó.

Cho đến hôm nay, chỉ cần chạm vào nước, tôi vẫn cảm thấy rất ghét nó.

Tắt công tắc, lấy khăn khô lau sạch nước trên người, mặc bộ đồ ngủ sạch sẽ, tôi trở về lại phòng ngủ.

Bây giờ mới hai giờ sáng, trời vẫn còn sớm. Đầu óc tôi minh mẫn lạ thường, thậm chí còn có chút hưng phấn. Rất nhiều hình ảnh rời rạc cứ lởn vởn trong tâm trí tôi, dù tôi có cố gắng thế nào cũng không thể chợp mắt được.

Tôi lôi lọ thuốc trong tủ ra, mẹ vừa cho tôi uống một viên, tôi vặn nắp lọ, quyết định uống thêm một viên nữa.

2

Lật qua tờ lịch để bàn, ngày 28 tháng 7 ấy bị tôi vẽ một vòng tròn bằng bút màu đỏ.

Tôi hơi sững sờ, trong lúc bất giác, đã một năm rồi sao?

Tôi nhắm mắt lại, khuôn mặt Cung Húc trong đầu càng ngày càng rõ ràng.

Cung Húc, hoá ra, cậu rời đi cũng gần một năm rồi.

Hôm nay là ngày 24, bốn ngày nữa là giỗ một năm của cậu!

Tôi đặt cuốn lịch lên bàn, kéo ngăn kéo thứ hai bên phải, nơi có một bức ảnh.

Người trong ảnh là một cậu thanh niên hiền lành với đôi lông mày thanh thoát. Cậu ấy mặc một bộ đồ lặn, nụ cười ấm áp cùng đôi mắt đen của cậu phản chiếu ánh sáng mặt trời.

Tôi vươn ngón tay, nhẹ nhàng lau mặt cho cậu ấy, đó là một xúc cảm không có chút hơi ấm nào.

Tất nhiên là không có hơi ấm rồi, vì nó chỉ là một bức ảnh mà thôi. Tôi không nhịn được cười khổ một cái, chống tay lên cằm, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ngoài cửa sổ là những nhánh cây đào tươi tốt, những trái đào chín mọng của mùa hè trĩu nặng trên cành.

Mọi thứ đều rất quen thuộc, giống như năm ngoái, giống như những năm đã qua. Điểm khác biệt là, mùa hè năm nay không còn Cung Húc nữa.

Không chỉ năm nay, từ giờ trở đi đều sẽ không còn nữa.

Chỉ nghĩ về điều này thôi cũng khiến tim tôi đau nhói.

"Thập Vũ, mẹ vào đây!" Giọng mẹ tôi từ ngoài cửa truyền vào, sự căng thẳng lẫn cánh cửa đều bị mẹ tôi mở ra, mẹ bưng đĩa hoa quả lên cho tôi, "Lát nữa chúng ta ăn trưa rồi, ăn hoa quả trước đi! Chiều còn phải đến bệnh viện tái khám, con vẫn chưa quên phải không?

"Vâng ạ, cám ơn mẹ, con vẫn chưa quên." Tôi cười nói với mẹ.

Bà trông có vẻ nhẹ nhõm hơn chút, đặt trái cây xuống rồi bước ra khỏi phòng.

Trên đĩa trái cây là một quả táo cắt lát. Tôi cầm lên cắn một miếng, táo giòn mềm, ngọt ngọt hơi chua, mùi vị giống như một cái nút không thể bấm, khi tôi nhấn "cạch" một cái, ký ức liên quan đến nó liền lập tức nổ bùng, một động lực không thể ngăn cản dâng lên.

Tôi bịt miệng, gần như không dám thở mạnh, trái tim như thắt lại, siết chặt lại, sau khi đạt đến một giới hạn nhất định, tất cả cảm xúc dường như lại đều biến mất.

Tiếng ve không ngừng kêu to bên tai, ánh nắng ngày càng gay gắt. Lúc này, tôi đột nhiên có một loại ảo giác, như thể bây giờ không phải mùa hè sau khi thi đại học kết thúc, thời gian quay ngược trở lại hai năm cùng với tiếng vo ve bên tai.

......

Ve sầu, ánh nắng, ngân hạnh, bàn ghế ngay ngắn, các bạn cùng lớp thì thầm với nhau, cô giáo đi lại với cuốn sách trên bục giảng, và ngồi bên tôi, chàng thiếu niên sơ mi trắng đang chống cằm, mất hồn nhìn ra cây ngân hạnh ngoài cửa sổ.

Cậu ấy có góc mặt đẹp nhất, đường chân tóc đẹp nhất, còn cả mùi hương thơm nhất, mùi hương chỉ thuộc về một mình cậu ấy.

Tiếng chuông ra tan học cuối cùng cũng vang lên, lớp học liền trở nên ồn ào náo nhiệt.

Tôi nằm bò trên bàn, vẫn nhìn cậu ấy như thế.

"Cuối tuần cùng nhau đi thuỷ cung đi." vừa nói, cậu vừa quay đầu lại.

Tôi mở to mắt, cậu ấy đang nói chuyện với tôi sao?

"Tớ tình cờ có hai vé." Cậu ấy làm theo tôi nằm bò lên bàn, với chồng sách cao trước đầu, chúng tôi nấp sau những cuốn sách, như thể đang thì thầm nói chuyện.

Khoé miệng tôi không khỏi nhếch lên: "Nếu như có thể.."

"Cùng nhau đi đi." Cậu nói, nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng.

"Ừ." Tôi gối lên cánh tay gật đầu. Đôi mắt đen của cậu phản chiếu khuôn mặt hơi ửng hồng của tôi.

Đó là cuộc gặp gỡ ngoài trường đầu tiên giữa tôi và Cung Húc.

Vì lần gặp gỡ đó, tôi đã tập luyện cười sao cho đẹp nhất trước gương rất nhiều lần, tìm góc độ đẹp nhất, mở tủ lôi tất cả quần áo ra, tìm một bộ trông đẹp nhất.

Tôi vừa lo lắng vừa vui mừng như thế, cuối cùng tôi lại mặc đồng phục học sinh đến gặp Cung Húc.

Khi tôi nhìn thấy Cung Húc cũng đang mặc áo đồng phục học sinh, mọi phiền muộn và e ngại của tôi tất cả đều tan biến mất.

Ánh sáng trong thuỷ cung mờ ảo, ánh đèn trong nước khiến cả thuỷ cung trông giống như một thế giới thần tiên.

Trước dàn sứa trong thuỷ cung, tôi ngước nhìn những con sứa xinh đẹp trong nước, nói nhỏ: "Thật ra.. tớ không định mặc đồng phục học sinh tới đâu."

"Ừ, tớ cũng vậy." Cậu đứng bên cạnh tôi, giọng trầm mà dịu dàng.

Tôi quay lại nhìn cậu ấy, đôi mắt cậu sâu thẳm, những con sứa đang bơi qua bơi lại trong đôi mắt—đó là cái bóng phản chiếu trong mắt cậu ấy.

Cậu ấy cũng đang nhìn tôi.

Khi tôi quay lại nhìn cậu ấy, cậu ấy cũng vừa hay đang nhìn tôi.

"Hmm..." Tôi căng thẳng đan hai tay vào nhau, cảm thấy vô cùng hồi hộp. Bầu không khí như vậy khiến tôi rất muốn nói cho cậu ấy biết cảm giác của tôi vào lúc này.

"A!" Cậu giơ tay chỉ về phía trước, "Áo cưới."

"Gì cơ?" Tôi sững người một lúc, rồi quay lại nhìn theo hướng cậu chỉ.

Đó là một con sứa màu trắng, trên người nó như đang khoác một chiếc khăn trắng tinh, giống như khăn voan cưới trên người cô dâu.

"Đúng thật kìa!" Tôi bám vào vách kính, cùng Cung Húc ngắm nhìn những con sứa xinh đẹp kia.

Hôm đó đi chơi thật sự rất vui. Cung Húc ở ngoài trường học với Cung Húc trong trường học hoàn toàn khác nhau. Khi cậu ấy nhìn những con cá xinh đẹp trong thuỷ cung, đôi mắt như phát sáng.

Cậu ấy yêu mọi thứ liên quan đến nước, cậu ấy cũng yêu những tinh linh sống dưới nước. Cậu rất kiên nhẫn nói cho tôi biết tên của những con cá đó, chúng có đặc điểm gì v.v.

Trên đường về, cậu lấy ra một quả táo đỏ đựng trong túi còn tươi đưa cho tôi. Vẻ mặt dè dặt lại vô cùng ngại ngùng, như thể do dự hồi lâu, mới lấy hết can đảm làm việc này.

Cậu nói: "Cho cậu này, ngon lắm. Đã rửa sạch sẽ rồi!"

Tôi đến giờ vẫn nhớ hương vị của quả táo đỏ, táo giòn và mềm, ngọt và hơi chua, đó là hương vị yêu thích của tôi.

Khi đó tôi vẫn luôn cúi đầu cắn táo, vừa đi cả đoạn đường vừa nghĩ, Cung Húc có thích tôi như tôi thích cậu ấy không, cũng có chút thích tôi không?

Hay là cậu ấy chỉ vì tôi từng nói tôi muốn học lặn, nên xem tôi như một người bạn có chung sở thích?

Dù sao khi chúng tôi còn đi học cũng rất ít nói chuyện, phần lớn thời gian là tôi nhìn cậu ấy, còn cậu ấy thì nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

Đêm đó, tôi mơ một giấc mơ, mơ thấy mình cùng Cung Húc ra bờ biển. Hoàng hôn rực rỡ treo trên biển, nhuộm biển một màu đỏ cam lộng lẫy. Tôi cùng cậu đứng bên bờ biển, lặng lẽ ngắm hoàng hôn.

Tôi quay đầu nhìn cậu, tình cờ cậu cũng đang nhìn tôi.

Tôi nói rất nhiều rất nhiều với cậu ấy, ríu rít như con chim sẻ nhỏ ồn ào. Cậu ấy chỉ cười, chỉ lắng nghe rồi dịu dàng nói với tôi "Tớ cũng vậy".

Cậu cũng vậy sao?

Cậu cũng như tớ, tất bật cho cuộc gặp gỡ này, đau đầu không biết mặc gì, luyện tập biểu cảm, tư thế và thậm chí cả nhịp thở khi gặp mặt, hận không thể luyện tập luôn cả nhịp tâm đập nhiều lần không?

......

Tuy nhiên, những thứ ẩn giấu trong khe hở thời gian kia, trước bàn học, thời gian đi xuyên qua bí mật trong những chiếc lá cây ngân hạnh, dần trở nên cũ kĩ đi.

Ngoài cửa sổ, tiếng ve vẫn kêu râm ran, điều hoà thổi gió lạnh buốt, vị chua chua ngọt ngọt của táo còn vương trên mỗi kẽ răng, tôi đưa tay ra che mắt lại, nước mắt trào ra từ kẽ ngón tay.

Tôi nấc lên một tiếng. Những ký ức đẹp đẽ này, bởi vì một người trong đó không còn nữa mà trở nên cô đơn và bi thương, đến nỗi mỗi khi nghĩ về chúng một chút thôi, tôi lại bật khóc nức nở, không khỏi xót xa bản thân bất lực.

Cung Húc, Cung Húc, tớ thích cậu!

Nếu như tớ nói điều này trong thuỷ cung hôm ấy, khi cậu nói "Tớ cũng vây" với tớ thì tốt biết bao!

Nếu không như vậy, thì sẽ không đến nỗi cả khi cậu mất rồi, tớ cũng không thể nói điều này với cậu.

Cung Húc, cậu biết không?

Tớ thích cậu, nhưng lại chưa nói với cậu bao giờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro