Phần IV

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Zhihu] Nếu nữ nhân vật phụ độc ác biết trước cốt truyện, chuyện gì xảy ra? (4/?)
______________________

Đề cử & raw: Meo Meo, Meo trong Meo Meo, Meo trong Meo Meo
Edit: Gấu Mèo Meo Meo
______________________

7

“Hôm nay, ly rượu huynh trưởng mời ta giống hệt ly rượu có thuốc mà ta đã uống trước đó, ta đã lén đổ đi.”

Thẩm Nghiên Sơ lấy ra một chiếc bình sứ, đúng là chiếc bình Thẩm Thần Phong đưa cho tôi, tôi nghĩ khi bỏ chạy có thể dùng được nên luôn giữ nó bên mình.

“Ta tìm thấy thứ này trên người A Ngọc. Thuốc trong này có lẽ cũng giống như thuốc trong rượu.”

Vẻ ửng đỏ trên mặt Thẩm Nghiên Sơ vẫn chưa hề phai đi, nhưng ánh mắt anh ấy nhìn tôi không hề dịu dàng chút nào, những lời anh ấy nói ra khiến tôi rùng mình.

“Huynh trưởng của ta mua A Ngọc từ Giang Nam về nuôi mười năm rồi đặc biệt đặt ngươi ở bên cạnh ta phải không?”

Thật là một tên ác độc tàn nhẫn, Thẩm Thần Phong hoàn toàn không tin tôi sẽ bỏ thuốc Thẩm Nghiên Sơ, cái lọ thuốc nhỏ này là bằng chứng hắn ta cố ý giao cho tôi.

Nếu thành công, Thẩm Thần Phong khó có thể nâng cao kỹ năng, nếu thất bại, lọ thuốc này sẽ là bằng chứng cho thấy tôi đã gài bẫy Thẩm Nghiên Sơ, hắn ta chỉ lợi dụng Thẩm Nghiên Sơ để loại bỏ kẻ phản bội chính là tôi đây.

Nhưng Thẩm Nghiên Sơ đã thua một lần, sẽ không bao giờ bị lừa nữa, thậm chí còn tra rõ lai lịch của tôi, biết lư hương có vấn đề, nhưng vẫn nhìn tôi từng bước đi xuống.

Tôi không đấu lại bất kỳ ai, ngược lại còn bị nắm trong bàn tay đùa bỡn thao túng.

Tôi mở miệng định bào chữa nhưng không thốt ra được lời nào.

Trong nháy mắt đầu não tôi sinh ra một cảm giác nản lòng thoái chí, rốt cuộc tôi đang tranh đấu cái gì đây?

Tôi bị ý nghĩ của mình làm cho hoảng sợ, nghĩ đi nghĩ lại, tôi nghĩ vẫn còn cơ hội, dù sao tôi cũng biết cốt truyện của nguyên tác.

“Ta sẽ kể cho người nghe những chuyện mà ta biết, ngươi có thể thả ta đi được không, ta không có ý định hại ngươi.”

Nhưng lời này của tôi hình như đã chọc giận hắn.

Thẩm Nghiên Sơ sửng sốt một lúc, sau đó cười cười lau vết son trên khóe môi: “Mọi chuyện không phải như vậy, A Ngọc.

A Ngọc biết món ăn ta yêu thích, biết nơi ta giấu tiền, biết ta không thích huynh trưởng và biết tham vọng của ta.

A Ngọc thường lặng lẽ thức dậy vào mỗi đêm vào mùa đông để dém chăn cho ta, mỗi lần ra khỏi phủ đều mang về cho ta một vài món đồ thú vị.

Còn có khi vào lúc ta tắm, ngươi lấy cớ mang quần áo tới xông vào, mặt đỏ bừng, quần áo mỏng manh. Mùa hè năm ngoái, ngươi cố ý rơi xuống ao sen, lúc ta cứu ngươi lên thì ngươi tự tay xé rách quần áo một nửa.

Hôm đó ta bị bỏ thuốc, rượu là ngươi đưa cho ta uống, cũng là ngươi lao vào trước, sao đến sau lại không muốn nữa? Hôm nay còn bắt ta trói ngươi?

Vậy tất cả những gì ngươi làm với ta đều là do huynh trưởng của ta ra lệnh, không hề có chút cảm xúc nào phải không?”

Từ từ, mọi chuyện không phải như ngươi nghĩ đâu!!!

Đầu tôi quay cuồng, muốn bật lại suy đoán của hắn.

Nhưng ánh mắt Thẩm Nghiên Sơ lại lạnh dần, nụ cười trên khóe miệng mang theo vẻ lạnh lùng lạ thường, hắn đột nhiên mở chiếc rương tiền bị rơi xuống đất, đổ hết mọi thứ bên trong ra ngoài.

Ngoài những hạt đậu vàng và hạt đậu bạc, còn có rất nhiều thứ kỳ lạ, như những con dao có hình dáng độc đáo, con cào cào được đan bằng cỏ, chiếc còi bằng gỗ, những viên đá mưa hoa có màu sắc khác nhau, và một chiếc trâm gỗ bị gãy làm đôi.

Đó là của tôi?

Chiếc trâm bằng gỗ này là chiếc trâm tôi đeo trên tóc khi đến đây, bởi vì lúc đầu tay Thẩm Nghiên Sơ dùng lực quá mạnh, khiến chiếc trâm của tôi bị gãy nên sau đó tôi đã vứt nó đi.

Tôi cảm thấy chết lặng khi nhìn thấy cảnh này, bản thân cứ tưởng nam chính là một thanh niên ngây thơ, nhưng hóa ra hắn còn hơn hẳn Thẩm Thần Phong.

Chỉ là một người thì bày tỏ ở bên ngoài, một người thì giấu kín bên trong mà thôi.

8

Tôi muốn chạy, nhưng trước đó tôi đã bảo Thẩm Nghiên Sơ trói tôi lại, nên tôi chỉ có thể lùi lại cách xa hắn một chút.

“Trước kia ngươi còn có thể gạt ta, bây giờ lại còn muốn lừa ta thả ngươi đi, ngươi muốn đi đâu? Đi tìm Thẩm Thần Phong sao?”

Đôi mắt Thẩm Nghiên Sơ tức giận đỏ bừng, hắn cầm chiếc bình sứ nhỏ chứa đầy thuốc lên, đổ hết thuốc bên trong ra.

“Trước đây ta biết ly rượu này có vấn đề, nhưng ta luôn cảm thấy A Ngọc đối xử khác biệt với ta nên ta đã uống nó.”

Tôi nhìn Thẩm Nghiên Sơ lấy một viên nhỏ nhét một viên vào miệng, sau đó lại uống một viên khác tiến về phía tôi, hình như hắn cũng muốn đưa cho tôi một viên.

“Này, không, không, Thẩm Nghiên Sơ, bình tĩnh. Đừng vì lỗi lầm của người khác mà trừng phạt mình. Cởi trói cho ta, ta sẽ nói cho ngươi biết.”

Tôi sợ đến mức nhắm mắt lùi lại phía sau, chẳng trách hắn là đại ma đầu đệ nhất thiên hạ, hóa ra lúc còn trẻ hắn đã là một kẻ điên rồi.

“Ngươi mau nghĩ lại giấc mộng của ngươi, nghĩ về việc trở thành cao thủ võ lâm đệ nhất thiên hạ, nghĩ về những tháng ngày cực khổ luyện công của ngươi, nếu ngươi thật sự làm như vậy, chẳng phải ngươi đã làm theo ý muốn của Thẩm Thẩn Phong sao? Bây giờ vẫn còn kịp để dừng lại!”

Thẩm Nghiên Sơ cứ bước đến, tôi hoàn toàn hoảng sợ: “Nếu ngủ với ta thì ngươi sướng, nhưng mạng sống của ta cũng mất. Thẩm Nghiên Sơ, ngươi là đồ vô dụng!”

Thẩm Nghiên Sơ cười lạnh, cầm lấy viên thuốc nhét vào miệng tôi: “Ngươi cứ việc mắng đi, để xem lúc ngươi thần trí không rõ thì sẽ nói với ta những lời gì.”

Tôi nghe nói rằng tấn công vào phần dưới rốn của một người đàn ông ba tấc có tác dụng thần kỳ, vì vậy tôi đã đưa chân đá mạnh một cái.

Thẩm Nghiên Sơ kêu lên một tiếng, che thân dưới ngã xuống đất, cuộn tròn thành một quả bóng, những viên thuốc vương vãi trên sàn, hắn nghiến răng nghiến lợi gọi tôi từng chữ một: “Mặc Ngọc!”

Tôi nhặt con dao được tạo hình độc đáo trên mặt đất lên vừa cắt dây vừa giận dữ hét lên:

“Không phá công của ngươi, thật là lãng phí lòng tốt của ta, hóa ra ngươi và Thẩm Thần Phong giống nhau, một đám người trông bề ngoài đạo mạo nhưng đều muốn hại ta!”

Trong lúc đó,Thẩm Nghiên Sơ muốn giật con dao khỏi tay tôi, nhưng tôi lại đá hắn thêm một cái nữa, hắn hoàn toàn mất hết sức lực, nằm trên đất đổ mồ hôi đầm đìa, để tôi muốn làm gì thì làm.

Tôi trói hắn thật chặt, cắt quần áo của hắn ra nhét vào miệng hắn, tôi càng ngày càng thành thạo việc này.

Thẩm Nghiên Sơ sắc mặt đỏ bừng, có chút bối rối, nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía tôi, hô hấp gấp gáp, giống như vào lúc tôi xuyên qua lần đầu tiên.

Xem ra từ nay về sau tôi phải tránh xa Thẩm Nghiên S rồi, nếu rơi vào tay hắn, số phận của tôi có lẽ sẽ không khá hơn gì việc bị Thẩm Thần Phong bắt được.

Nhưng Thẩm Nghiên Sơ rốt cuộc cũng muốn trở thành thiên hạ đệ nhất cao thủ nên tôi quyết định giúp hắn hết mình.

Biết đâu hắn sẽ nhớ đến lòng tốt của tôi và tha mạng cho tôi?

Tôi nhéo mặt Thẩm Nghiên Sơ: “Tỉnh đi, tỉnh đi.”

Thẩm Nghiên Sơ tỉnh lại một lúc, trong mắt có sự pha trộn giữa dục vọng, tức giận và hận thù.

Tôi lau mồ hôi trên trán hắn, thở dài tận tình khuyên bảo: “Ta làm tất cả điều này đều là vì lợi ích của ngươi!”

Thẩm Nghiên Sơ trong mắt tràn đầy mỉa mai, tôi mặc kệ hắn nghĩ gì, dù sao tôi cũng rời khỏi đây.

“Bên cạnh Thẩm Thần Phong có một cố vấn tên Chu Ngạn, hắn rất tàn nhẫn, cẩn thận với hắn, có thể hắn sẽ tấn công mẫu thân của ngươi.

Ta cũng không phải là mỹ nữ duy nhất được Thẩm Thần Phong mua từ Giang Nam về, cẩn thận có người khác lên giường phá công của ngươi đó.

Ngươi không cần sợ, cứ ở đây đi, ta đi tìm đại phu giải thuốc cho ngươi.”

Nghĩ đến có thể sớm rời khỏi đây, tâm tình tôi vui vẻ, vỗ vỗ khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, cười điên cuồng.

“Chúc ngươi đạt được nguyện vọng, trở thành thiên hạ đệ nhất cao thủ!”

9

Thẩm Thần Phong làm hết mọi việc không để lại chút dấu vết nào, không biết lúc nào ổ khóa phòng làm việc bị mở ra.

Tôi lấy lệnh bài từ Thẩm Nghiên Sơ rồi cầm ra khỏi phủ, sẵn tiện lấy đi những thứ tôi nghĩ có thể dùng được, trong ánh mắt phức tạp của Thẩm Nghiên Sơ, tôi lợi dụng bóng đêm trốn đi.

Tôi nói lời giữ lời, tìm một đại phu ở bên ngoài về, đưa lệnh bài cho ông ấy còn bản thân thì rời khỏi kinh thành.

Trời cao cho chim bay, biển rộng cho cá nhảy.

Cảm giác thật tuyệt khi được tự do!

Dựa vào số tiền lấy được từ chỗ của Thẩm Nghiên Sơ, tôi đã sống một cuộc sống rất thoải mái.

Đi dọc đường ăn uống, ngắm nhìn phong cảnh núi non.

Chỉ là đường vào Ác Nhân Cốc quá xa nên tôi phải mất cả năm lang thang mới đến được đây.

Tôi bỏ tiền mua một tiểu viện, ngày qua ngày sống một cuộc sống đầy an nhàn.

Khi có thời gian rảnh thì tôi đi bái sư học nghệ, nhưng nhiều lần vấp phải trắc trở.

Hầu hết họ đều từ chối tôi vì tôi không thích hợp để tu hành do xương cốt yếu và tuổi tác của tôi.

Dù có chút tiếc nuối nhưng tôi cũng không quá vướng mắc.

Suy cho cùng, Thẩm Nghiên Sơ vừa biết đi đã bắt đầu luyện công, tôi đã muộn hơn hai mươi năm, nếu có thể dễ dàng đuổi kịp hắn thì đúng là nực cười.

Tuy nhiên, trên thế giới này có hàng ngàn công pháp, cuối cùng tôi cũng gặp được một tên lừa đảo bán cho tôi mấy cái công pháp đó.

Hắn ta nói tôi không có khả năng tu luyện ma đạo, nhưng tôi có thể học những môn phái lệch lạc, làm những việc trộm cắp và lừa đảo.

“Trên đời có một loại thân pháp nhanh nhất, nhanh như chớp, nhanh như sấm sét, có thể vào nhà trộm cắp, có thể lùi tránh xa ngàn dặm, mua với giá chín mươi chín lượng không lo bị thiệt, không lo bị lừa.”

Tiền trong túi tôi đã không còn nhiều, nhưng tôi vẫn cắn răng mua, nếu tiếp tục trì hoãn, tôi sẽ không thể mua được bộ công phu với giá chín mươi chín lượng này nữa.

Thật tiếc là không thể trở thành đại ma đầu số một trên thế giới để chém đầu của Thẩm ThầnPhong.

Nhưng lén hạ dược hắn ta và Chụ Ngạn rồi nhốt họ trong một căn phòng thì có vẻ cũng không tệ?

Tưởng tượng đến đây, cảm xúc trong lòng tôi tốt hơn nhiều, an tâm tu luyện.

Sau một năm tu luyện, tôi cảm thấy mình đã có chút thành tựu, tiền cũng đã tiêu gần hết, bèn thu xếp hành lý chuẩn bị đi lấy những cơ hội của nam chính.

Nơi đầu tiên là một căn phòng đá dưới chân vách đá Đoạn Tình, bên trong có một viên đan dược yêu thú, được cho là sau khi hấp thụ, hiệu quả tu luyện sẽ tăng lên từng ngày.

Đúng là hoàn hảo cho một kẻ bắt đầu muộn như tôi.

Tôi cẩn thận dò đường đến chân vách đá, cố gắng mở cánh cửa hang đá.

Tuy nhiên, viên đan dược yêu thú đã biến mất, thay vào đó là một người đang ngồi trên giường đá tu luyện, thân hình có vài phần quen thuộc.

Đó là Thẩm Nghiên Sơ, khuôn mặt bê bết máu, quần áo bị dao cắt rách, có thể nhìn thấy những vết sẹo đáng sợ bên trong, vẻ bề ngoài có chút nhếch nhác.

Tôi bối rối, theo logic mà nói thì đây chính là nơi Thẩm Nghiên Sơ đến khi bắt đầu tu ma đạo.

Theo thời gian trong sách, hắn phải đến đây ít nhất là tám năm, vậy chẳng lẽ cốt truyện bên ngoài chuyển nhanh đến lần tu ma đạo đầu tiên của Thẩm Nghiên Sơ rồi sao?

Tôi không quấy rầy hắn, đưa cho hắn một nửa số tiền nhỏ của mình, để hắn ghi nhớ lòng tốt của tôi, tôi đặc biệt khắc lên tường một dòng chữ và bản đồ chỉ đường ra khỏi vách đá Đoạn Tình.

“Chúc ngươi trở thành thiên hạ đệ nhất cao thủ.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngon