Chap 16 : Bánh trôi trong miệng hổ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Máu toàn thân dồn lại ở một chỗ.

Nhận ra Vuong Tuấn Khải đang làm gì, trong đầu cậu nổ ầm một tiếng lớn.

"Vương Tuấn Khải, anh dừng lại ngay!"

Cậu hét lên, nhưng âm thanh lại nhỏ xíu như tiếng muỗi kêu.

tuấn Khải lắc đầu. Sự chuyển động đó gián tiếp ảnh hưởng đến việc anh đang làm khiến cậu suýt nữa thì buột miệng kêu lên.

Trời ạ, cậu nhất định là bị anh làm cho sợ hết hồn, mới cảm thấy khoái cảm trước nay chưa từng có trong lúc đang sợ hãi như thế này.

"Dừng lại... mau dừng lại..."

Cậu nằm dài trên ghế, rên rỉ bất lực như người sắp chết. Sức mạnh toàn thân bị rút hết, ngay cả muốn đạp cho Vương Tuấn Khải một phát cũng làm không nổi.

Không có từ gì miêu tả được cảm giác truyền đến từ hạ thân, thực sự là... nếu bỏ qua vấn đề thể diện... thực sự là quá tuyệt vời!

Đầu lưỡi anh di chuyển một cách bài bản, giống như nhà thám hiểm cẩn thận khai quật từng khu vực địa lý, một điểm nhỏ cũng không bỏ qua.

Cậu thở dốc từng hồi, không khác gì cá nằm trên cạn.

Vào lúc này thì quả thực là không còn nghĩ được gì nữa. Tốt nhất là nhắm mắt lại, im lặng cảm nhận khoái cảm đáng kinh ngạc này.

Tim đập càng lúc càng nhanh.

Khoái cảm mong đợi đang ở ngay trước mắt, trán cậu lấm tấm mồ hôi Đúng lúc này, anh đột nhiên dùng sức mạnh hơn một chút.

"A!"

Một luồng sáng trắng lóe lên trước mắt, cậu không nhịn được, hét lên một tiếng lớn, toàn thân kiệt sức như vừa trải qua cuộc trường chinh ngàn dặm.

Vương Tuấn Khải nhẹ nhàng trườn lên, quệt mồ hôi trên trán, đưa tay véo khuôn mặt còn đang đờ đẫn của cậu:

"Thích không? Phát biểu cảm nghĩ đi". Cái tên này, lúc nào cũng thiếu đứng đắn.

Cậu ngây ra nhìn anh:

"Khóe miệng".

"Hử?"

"Khóe miệng có...",

xấu hổ quá, thứ đó là của cậu. Cậu thật không biết nên dùng giọng điệu và thái độ gì để nói cho anh biết:

"Khóe miệng anh có... có... màu trắng...".

"À". Anh dùng lưỡi liếm một vòng, khóe miệng lập tức sạch bong.

Cậu trợn mắt há mồm, nếu không phải khả năng chịu đựng cú sốc tâm lý rõ ràng đã được nâng cao không ít sau cuộc khảo nghiệm kinh khủng vừa diễn ra, chắc cậu đã ngất xỉu ngay tại chỗ rồi.

Giây tiếp theo, một cuộc khảo nghiệm kinh khủng khác lại bắt đầu.

"nguyên nguyên..." Mỗi lần Vương Tuấn Khải giở giọng nửa làm nũng nửa dụ dỗ như thế này, nhất định sắp có chuyện không hay.

Cậu lập tức cảnh giác:

"Cái gì?".

"Em có thích không?"

Cậuđỏ mặt:

"Liên quan gì đến anh?".

"Sao lại không liên quan đến anh?", bộ dạng vô cùng hợp tình hợp lý.

Mà quả thật là hợp tình hợp lý, dù sao anh cũng là người bỏ sức lao động.

Cậu chịu thua, chẳng thể tỏ ra quá vô lương tâm được, đành lạnh nhạt "Ừ" một tiếng.

"Ừ là ý gì?", anh giả ngu.

Cậu lườm anh, hằn học nặn ra một chữ:

"Thích".

Vương Tuấn Khải lập tức tặng cậu một nụ cười tươi rói. Khách quan mà nói thì khuôn mặt tươi cười của anh rất rạng rỡ, làm người khác vui lây.

"Thích thì tốt rồi". Anhmặt mày hớn hở nhìn cậu ;?:

"Bây giờ đến lượt anh".

Mặc dù cơ thể đang trong trạng thái mệt lử sau khi đạt được khoái cảm, cậu vẫn nhảy chồm lên như con mèo bị lửa cháy vào đuôi.

"Cái gì mà đến lượt anh?"

"Đến lượt em làm cho anh thoải mái rồi".

"Vớ vẩn, sao em phải làm cho anh thoải mái?"

Dùng ánh mắt sắc bén cảnh cáo hắn đừng có lại gần, lướt qua đũng quần đang căng lên của anh, cậu hoảng sợ:

"em nói cho anh biết, chuyện này không thể trao đổi công bằng được. Là anh tự nguyện làm, em chưa hề đồng ý giúp anh".

"Anh không yêu cầu cao đâu". Vương Tuấn Khải lộ ra vẻ mặt cầu xin:

"Không cần dùng miệng, dùng tay là được"

" còn cách khác không ? " cậu chịu thua . yêu nhau mà chuyện quan hệ khó tránh nhưng nói cậu làm quả thật quá khó. Cậu là tiểu thỏ ngây ngô đâu phaỉ cáo già dày dặn kinh nghiệm như anh.

" còn một cách " anh rồi bắt lấy cậu ôm chặt

" Nguyên cổ em thật mịn". Anh lại bắt đầu giở trò, ngón tay mân mê cổ cậu. Mắt anh mở to, sáng rực

"Đừng sờ, buồn lắm".

"Nguyên nguyên, em nói cách khác mà. Còn muốn trối". Giọng anh đột nhiên tràn ngập ham muốn:

"Chầm chậm thôi...".

Cậu giật bắn: "Không".

"Đừng sợ". Anh nhẹ nhàng dụ dỗ:

"Em sẽ thấy rất thoải mái".

Đang định phản đối thì tay anh đã luồn xuống thắt lừng, dễ dàng chạm tới nơi mẫn cảm của tôi.

"Ư...", sự kích thích mãnh liệt làm cậu bất giác rên khẽ.

"Thoải mái lắm phải không?" Vương Tuấn Khảicười cười, cọ mũi lên mặt cậu. Ngón tay vãn nơi hậu huyệt cậu di động

Sự thiếu đứng đắn và nguy hiểm của anh mỗi lúc một thể hiện rõm

bàn tay xoa xoa ngực phẳng của cậu. Tay kia anh vẫn ở hậu huyệt dịch chuyển không ngừng.

Từ lúc nào cậu lại cảm thấy quen thuộc với chuyện hoang đường này? Chẳng lẽ là nhu cầu sinh lý của con người đã khiến cậu cậu trở nên phóng túng như thế? Cậu hoàn toàn không chống cự, mọi thứ xảy ra hết sức tự nhiên, điều này khiến cậu cực kỳ hoang mang.

Cậu nghi hoặc nhíu mày, tựa như đang gặp phải một vấn đề nan giải. Đôi mắt cậu đã không thể mở to được nữa, chỉ có thể nửa khép nửa hở, ngoan ngoãn ngắm nhìn Tuấn Khải.

"Ư... a... a..."

Vương Tuấn Khải nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt nửa khép nửa hở của cậu:

"Bảo bối, em cũng giúp anh một chút được không?".

Tay còn lại nắm chặt tay cậu, hướng dẫn cậu tiến tới hạ thân của anh. Thành công dẫn dụ

Thật cứng! Thật nóng!

"Chỉ cần chạm nhẹ vào là được". Vương Tuấn Khảidịu dàng ghé miệng nói vào tai cậu.

Cảm giác thoải mái như đám mây phiêu bồng trên cao, có lẽ cậu đã bị anh thôi miên rồi cũng nên. Nhìn đôi mắt lấp lánh của anh, tự dưng cậu thấy áy náy.

Không chỉ một chút, mà là vô cùng áy náy.

Đúng lúc cậu đang cảm thấy cực kỳ, cực kỳ áy náy như thế, giọng nói khẩn cầu da diết của hắn vang lên:

"Xin em, chạm một cái thôi cũng được".

Câu nói đó tựa như một hòn đá từ trên cao rơi xuống mặt hồ đóng băng, lớp băng lập tức bị vỡ ra, dòng nước bên dưới bắn lên dữ dội.

Đầu óc mông lung, cậu không chút do dự bắt đầu dùng tay vuốt ve anh

" Nguyên~~ em thật tốt". Anh kích động đến mức như sắp bật khóc.

Khoảnh khắc đó cậu cảm động vô cùng, không chỉ di chuyển bàn tay nhanh hơn, cậu còn chủ động quay sang hôn anh.

Mũi, mắt, tai, cằm, cậu hôn như thể cả đời cũng không hôn đủ vậy.

"nguyên nguyên, em thật tốt". Anh nói luôn miệng:

"Trên đời này em tốt nhất, anh yêu em, rất yêu rất yêu em".

"Em cũng vậy". Cậu nhẹ nhàng lặp lại, cơ hồ như trúng phải thứ bùa mê thuốc lú nào đó:

"Em cũng vậy...".

Cao trào không kéo đến điên dại như lần trước, sự lãng mạn và dịu dàng dường như thấm sâu vào xương cốt. Kích thích từ phần dưới cùng nụ hôn rải rác khiến cậu mơ màng chìm .

Chất lỏng màu trắng dính lên tay cậu.

Thứ đang chuyển động trên tay cậu, không biết là đầu lưỡi của Vương Tuấn khải hay của cậu, hoặc có thể là của cả cậu và anh.

Đưa tay lấy chút dịch sót lại tren tay cậu nhẹ đưa xuống bôi len lỗ nhỏ. Cậu mơ hồ lại không biết anh làm gì. Thân thể mệt mỏi dựa lên thành sofa mặc anh đùa nghịch.

Bỗng cậu cảm nhận được có gì đó đang cố trọc trọc nơi hạ thân. Ánh mắt vừa hướng xuống. Kinh ngạc há miệng chưa kịp ngăn cản hạ thân của anh đã đi sâu vào cậu.

" Đau..." Cậu co người đưa chân vòng qua eo anh giữ chặt.

" Thả lỏng.. bảo bối anh muốn động "

" Van anh.. đừng.. rất khó chịu "

" ngoan ." anh một bên dè lén bắt đầu rút ra lại đi vào.

" Khải... " cậu rên rỉ tên anh

Anh thì mồ hôi ướt đâm bắt đầu dịch chuyển ra vào nhanh dần. Vương Nguyên cũng dần quen sự tồn tại của anh. Vui vẻ rên la lại hoa hoa xoa xoa lồng ngực anh giúp anh tăng lên kích tình.

" Khải.... nhanh một chút... em ra " cậu thở dốc

" Tiểu yêu tinh " Anh phì cười bắt đầu chạy nước rút.

Phụt

Anh mạnh mẽ cắm sâu nơi cậu phun trào. Cậu cũng nhịn không được bắn lên cơ bụng rắn chắc của anh.

" Nguyên bây giờ em là của anh ! Bất cứ ai cũng không được chạm. Anh sẽ sủng em tận trời. " anh kích động bên tai cậu tgif thào.

Vương Nguyên nghe những lời này cũng không ý thức trực tiếp nhắm mắt ngủ.

£nd

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro