Chap 15 : Phòng hội trưởng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nụ hôn chưa đến cực điểm thì Vương Tuấn Khải khẽ đẩy cậu ra. Từ từ tiến đến cửa ra. Cậu hoảng hốt lo lắng.

" cạch" anh khóa chốt cửa kéo rèm che rồi chở lại chỗ cậu.

" Anh không đi đâu mà em sợ "

" Anh đóng cửa còn khóa chốt làm gì ?"

" Tránh làm phiền "

Ngửi thấy mùi mờ ám cậu định vắt chân chạy thì bị anh một cước kéo trở lại. Thân hình to lớn của anh đè lên cậu làm cậu có chút khó thở

" Nguyên Nguyên, em nói em sai mà. Sai thì phải chuộc lỗi chứ ".Vương Tuấn Khải lại phô cái bộ mặt ủy khuất nói chuyện với cậu. Tuy là cậu có lỗi nhưng sửa lỗi có nhiều cách. Cậu không ngốc đến mức không biết anh muốn gì.

"Không được, chiều quá hóa hư".

"em vừa nói anh là công mà. Bây giờ em tính nuốt lời". Hắn tung đòn sát thủ. Cậu lúc này chỉ muốn cắn lưỡi.

" Là người của anh thì phải ngoan ngoãn nghe lời anh mới đúng".

cậu cúi đầu như ngọn cỏ bị gió mưa hành hạ.

" Không được làm quá đâu "

vương Tuấn Khải mừng rỡ chớp mắt:

"Em hứa chứ?".

Cậu không nói gì.

Hừ, thô bỉ vô liêm sỉ, chỉ biết lợi dụng lúc người ta yếu tâm mà thu lợi.

anh ôm cậu vào lòng:

"Vậy là hứa rồi nhé", hôn một cái thật kêu lên má cậu rồi nhếch môi cười. Đầu lưỡi cũng bắt đầu di chuyển

"Đừng có cắn tai em nhột" . cậu lắc đầu quầy quậy.

Anh vẫn vậy ôm chặt cậu , không ngừng cắn cắn, thì thầm:

"Không được động đậy, để anh liếm tai em".

"Có phải bánh kem đâu, liếm cái gì mà liếm". Cậu gầm khẽ, đập vào gáy anh một cái, sau đó lại luống cuống thanh minh:

"Phản ứng tự nhiên, không vi phạm giao ước".

Thật chẳng khác gì Hiệp ước Nam Kinh bất bình đẳng mà Anh ép Trung phải kí năm nào!

Cậu ngoan cường phản kháng, liên tục giáng cho hắn mấy cú "phản ứng tự nhiên", Vương Tuấn Khải đành miễn cưỡng buông cậu ra.

"Hu hu...", anh phát ra thứ âm thanh mà chỉ những con mèo sắp chết đói mới kêu nổi, mặt mày bất mãn ngồi xuống ghế:

"Anh không hạnh phúc, chẳng hạnh phúc một chút nào anh làm nhiều thứ cho em như vậy em thì ... hức ...".

Cậu vốn định mặc xác anh , nhưng phát hiện trong lúc rên rỉ, ánh mắt anh không ngừng phóng về phía cậu đầy oán giận, nhất thời đầu óc trở nên căng thẳng.

"Rốt cuộc anh muốn thế nào?"

"Anh chỉ muốn liếm tai em thôi mà".

cậu thử nói lý lẽ với anh:

"Thế này nhé, em không liếm tai anh, anh cũng không liếm tai em. Xem như công bằng, được chưa?".

Vương Tuấn Khải nhếch nhếch môi.anh đâu có ngốc:

"Thế này đi, anh liếm tai em, em cũng liếm tai anh. Xem như công bằng rồi, được không?".

Cậu tức hộc máu.

"Tại sao em phải cho anh liếm tai?", to tiếng tranh luận vấn đề này với một thằng con trai thật là mất mặt.

"Bởi vì em đã cưỡng bức anh, vì anh là người của em, vì anh thích thế!" Vương Tuấn Khải còn to mồm hơn cậu:

"lúc trước em làm công anh cho em thỏa mãn như thế nào . em tính ăn xong chùi mép . ".

Mặt cậu trắng bệch, lao đến bịt miệng anh lại, lo lắng ngó ra ngoài cửa sổ xem có ai nghe trộm hay không.

"Coi như em sợ anh rồi". Cậu cắn răng, nhắm mắt lại:

"Đây, liếm đi, liếm cho no nê đi. Tối nay không mua cơm cho anh nữa". Vương Tuấn Khải nghe đến đây mắt sáng như đèn pha.

Căn phòng yên tĩnh trở lại, Vương Tuấn Khải chuyên tâm di chuyển đầu lưỡi.

Sức nóng lan từ đầu lưỡi xuống vành tai. Một cảm giác tê dại khó hiểu dần dần xâm chiếm toàn thân cậu.

"Nhột quá", cậu nhíu

" Nguyên Nguyên, tai em đang tự động đậy này". Anh cười khẽ nói bên tai cậu : "Giật từng cái một, thật dễ thương".

"Lắm lời, tai tôi đương nhiên là dễ thương. Này, liếm đủ chưa, nhột chết được". Đến đây thì đổi luôn cách xưng hộ

Giọng anh mỗi lúc một khàn hơn: "Em có biết không, tai của đàn ông thực ra rất nhạy cảm".

Cậu lườm hắn một cái. Bị anh liếm như thế, không nhạy cảm mà được à?

"Nguyên Nguyên, anh rất yêu em". Vương Tuấn Khải khẽ khàng nói, từng chữ từng chữ như những hạt mưa, nhẹ nhàng rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng

Môi anh , không biết từ lúc nào đã dời xuống môi cậu

"Hôn nào", anhbbình tĩnh nói.

Cậu nghe thấy một thứ gì khác nữa trong giọng nói ấy, lại không nói rõ được.

Kì lạ nhất là, trong cơn mơ màng cậu đã khẽ gật đầu.

Bờ môi nóng ấm của anh chạm lên môi cậu , trong chớp mắt toàn thân nóng ran, một mặt, quá trình hô hấp bị chặn lại, mặt khác, dường như có một luồng khí nóng bỏng chảy vào khoang miệng.


E là cậu đã ăn phải thứ bùa ngải gì đó, thần trí bắt đầu mụ mị.

Có chút buồn ngủ, cậu mơ màng nhắm mắt lại, đầu lưỡi bỗng đón nhận đợt tấn công của Tuấn Khải.

" Tiểu Khải ...", cậu khẽ gọi tên anh . Ngay lập tức giật mình, không ngờ thứ âm thanh trầm ấm hấp dẫn đó lại thốt ra từ miệng mình.

Vương Tuấn Khải như một mãnh thú tràn đầy sức mạnh, vừa nghe thấy tiếng gọi của cậu thì lại càng như được cổ vũ. Eo bị giật mạnh, Vương Tuấn Khải đè cậu xuống sofa.

Cậu mở to mắt, nhìn thấy một cặp mắt mờ đi vì khao khát và ham muốn.

Đột nhiên cậu thấy sợ hãi chuyện sắp xảy ra, cảm giác bất an và lo lắng như bị bụi gió cuốn, ngày càng dâng cao.

"Khải...", bàn tay chạm vào thắt lưng làm cậu chấn động, quên mất khí chất anh dũng quả cảm thường ngày, chẳng những không nhảy bật dậy đập cho tên quỷ háo sắc này một trận, mà ngược lại, còn vô cùng căng thẳng nắm chặt tay anh, ánh mắt khẩn cầu lí nhí: "em.....".

Nói ra hai chữ "em sợ", thực sự quá mất mặt.

Đôi mắt sâu thẳm của Vương Tuấn Khải nhìn cậu, có lẽ anh sẽ nhanh chóng hiểu được thôi.

"Nguyên Nguyên, đừng sợ".anh mỉm cười, nhẹ nhàng dời bàn tay cậu ra chỗ khác, tiếp tục công việc với cái thắt lưng của cậu.

"Đừng cởi". Cậu bướng bỉnh yêu cầu, nhưng ngữ khí toát lên sự van nài bất lực.

Chết tiệt! Van nài cái khỉ gì? Bất lực cái khỉ gì?

Vương Tuấn Khải cúi đầu, tiếp tục thực hiện các động tác nhẹ nhàng. Chốt thắt lưng vang lên một tiếng "tách", bị tháo ra rồi.

"Đã bảo là đừng cởi mà". Cậu muốn quát lên, nhưng toàn thân cảm thấy tê dại. Bàn tay anh thật quá đáng, từ lúc nào đã luồn qua phéc mơ tuya rồi?

"Anh có cởi đâu, tự nó bung ra đấy chứ".

Vẻ mặt mới ngây thơ làm sao.

"Đừng chạm vào!" Lại nói chậm một bước. Cậu giật mình một cái, toàn thân rúng động.

Những ngón tay khéo léo mơn man trên đùi, cảm giác nhồn nhột truyền đến tận tim. Vương Tuấn Khải mỉm cười ngọt ngào: "Không vội, chúng ta sẽ làm từ từ".

Cậu không thể không kháng cự: "Nhột lắm, đừng cù em... a... đã bảo anh đừng cù, cẩn thận không em....em...".

"Ha ha, anh biết". Vương Tuấn Khải nói:

"Cẩn thận không em sẽ theo 'phản xạ tự nhiên' mà đánh anh chứ gì". Vương Tuấn Khải vừa cười thích thú vừa di chuyển tay dần lên phía trên.

"Ưm...", cậu rên khẽ, nhất thời thở dốc.

"Nguyên Nguyên anh bắt được em rồi". Vương Tuấn Khải làm như đang chơi trốn tìm không bằng.

Bụng dưới thắt lại. Ngón tay anh ấn nhẹ lên chỗ nhạy cảm.

Cậu lại rên khẽ một tiếng.

Không thể không phản kháng nữa rồi. Cậu nắm lấy bàn tay anh qua lớp vải mỏng:

"Bỏ ra, anh bỏ ra. Em sắp không xong rồi".

"Không xong? Sao lại không xong?"

anh mờ ám hỏi, lực tay lại mạnh hơn một chút.

"Ư...", cậu không làm gì được, chỉ biết ra sức thở dốc. Phần eo không còn chút sức nào, đầu ngửa ra sau, cậu nửa nằm nửa ngồi tựa vào thành ghế.

Ánh sáng trước mắt không ngừng lay động, bên tai chỉ nghe thấy tiếng tim đập điên cuồng.

Tim cậu đang đập thình thịch trong lồng ngực.

Vương Tuấn Khải ghé sát lại, nhìn cậu chăm chú. Giây phút này, vẻ mặt anh thật hoàn mỹ, nụ cười giống như hoàng tử Bạch mã đích thực.

"Có phải anh hơi vội không?", anh khẽ hỏi.

Cậu không biết câu hỏi đó có ý gì, ngơ ngác nhìn anh.

Vương Tuấn Khải mỉm cười, cuối cùng cũng chịu thu cánh tay xấu xa của mình.

Cậu thở phào một hơi, đồng thời có chút hụt hẫng vì mất đi hơi ấm của anh.

"Nào, duỗi thẳng chân ra".anh đứng bên ghế, nắm lấy mắt cá chân tôi.

"Lại làm gì nữa?", cậu vừa thả lỏng được một chút, không tránh khỏi có phần mất cảnh giác.

Vương Tuấn Khải dường như biến thành một con hồ ly vô cùng nhanh nhẹn, im lặng áp sát, tặng cho cậu một nụ cười mê hồn, cộng vớ hai chiếc nanh nhỏ. bàn tay chầm chậm kéo xuống.

Quần dài của cậu đã bị Vương Tuấn Khải lột ra lúc nào không hay, vứt ở góc tường.

Những ngón tay thon dài lại trườn đến quần trong.cậu giật bắn:

"Anh làm gì thế?", rồi ra sức giữ lấy phòng tuyến cuối cùng trên người mình.

"Cởi nó ra", Vương Tuấn Khải nói rành rọt.

Cậu lắc đầu nguầy nguậy:

"Không cởi!".

Vương Tuấn Khải chau mày, có chút bất mãn nhìn cậu.

Anh bất mãn cái gì? Tôi còn bất mãn hơn đây này, ai cho phép anh cởi quần tôi ra? Cậu trợn mắt lườm anhm

Anh chợt bật cười, nụ cười đẹp rạng rỡ.

"Nguyên nguyên, em có biết không?",

Anh chầm chậm ghé sát lại, hôn nhẹ lên môi cậu

"Lúc em trừng mắt nhìn rất đáng yêu".

Vậy sao? Cậu cũng ngây ngốc cười theo. Có lẽ là do kĩ thuật hôn của Tuấn Khải quá tuyệt, cậu lại bắt đầu có cảm giác nửa tỉnh nửa mơ.

Nụ cười trên môi anh như sóng vô trên bờ cát, nhẹ nhàng lay động, đùi cậu hình như đã giơ cao hơn một chút.

"Anh đang làm gì?" cậu có chút ngờ ngợ hỏi.

"Cái này...", tiếng cười trầm ấm quanh quẩn bên tai. vương Tuấn Khải huơ huơ tay trước mặt tôi, trên ngón tay là một chiếc quần lót màu trắng.

Một chiếc quần lót rất bình thường, loại sinh viên vẫn hay dùng.
cậu sững sờ, đưa mắt xuống phía dưới.

Giật mình đánh thót, cậu nhảy dựng lên:

"Trả cho em. Anh biến thái ".

Miệng rống lên, mặt mũi thì đỏ bừng.

Vương Tuấn Khải lùi về sau vài bước, thản nhiên u một hồi mới lắc đầu chép miệng:

"Bộ dạng bán khỏa thân thật tuyệt. Hay anh giúp em chụp một bộ ảnh nhé?".

Cậu "á" một tiếng, lấy tay che khu vực trọng yếu, thu mình vào góc giường.

"Anh là đồ khốn!"

Cậu luống cuống vớ bừa thứ gì đó để che lên hạ thể: "Bạch mã hoàng tử cái con khỉ, rõ ràng là một tên háo sắc miệng chảy dãi ròng ròng thì có".

"Háo sắc?" Tuấn Khải kinh ngạc nói:

"Vì em mà anh đã nhịn suốt bao lâu nay rồi, nhịn thứ mà người bình thường vốn không nhịn được".

Vương Tuấn Khải sầm mặt, từng bước tiến lại chỗ cậu.

"Anh nhịn? Hừ, anh là đồ sói đội lốt người. Bây giờ anh đã là người của em rồi. Em nhất định phải dạy dỗ anh đến nơi đến chốn... Cứu mạng!" Chỉ một phút lơ là, gót chân đã lọt vào tay quỷ dữ, chỉ dùng một chút lực, anh đã kéo được cậu ra khỏi góc phòng.

" Em vừa nói anh là công. Vậy em là người của anh mới phải chứ. Quân tử nhất ngôn "

" Em làm tiểu nhân cũng được mà " Vương Nguyên lí nhí phản bác

Vương Tuấn khải mím môi, tự lẩm bẩm:

"Bảo bối dễ thương thế này, miễn cưỡng quá cũng không hay".

"Đúng thế, đúng thê". Cậubị vẻ mặt nghiêm túc của anh làm giật mình, vội vàng gật đầu bừa.

"Nhưng chẳng có chút tiến triển nào thì lại hành hạ bản thân quá". Anh nhíu mày, giọng nói càng trầm thấp hơn.

"Đúng thế, đúng thế".cậu tiếp tục gật bừa, chân không ngừng quẫy đạp, nhưng vẫn không thoát khỏi bàn tay anh.

Thái độ kiên quyết xuất hiện trong đáy mắt anh:

"Vậy thì chúng ta sẽ làm từng bước một nhé, được không?".

Hai chữ cuối cùng, âm điệu tự dưng trở nên dịu dàng, vô cùng mê hoặc lòng người.

"Được thôi, được thôi".

Cậu tiếp tục nói linh tinh. Tay anh sao lại nắm chặt thế kia? Nếu không phải cậu nghĩ đến anh vì cậu ủy khuất nhiều chuyện, không muốn làm anh bị thương, thì đã sớm đá cho anh một cước...

"Tuấn Khải Anh lại làm gì thế?", cơ thể bị kéo ngã xuống ghế lần nữa

Không nhìn thấy khuôn mặt Tuấn Khải , giọng anh vang lên từ dưới thân:

"Chúng ta sẽ làm từng bước một".

Đùi bị anh đẩy ra, Vương Tuấn anh nghịch ngợm khiến hai đầu gối cậu không tự chủ được mà co lên.

"Tư thế này thật kì quái!". Cậu thật muốn khép chân vào lại bị tay anh giữ lấy.

"Nguyên ~~~ anh thực lòng rất muốn được yêu em".

Giọng nói trầm thấp khản đặc, ẩn giấu một thứ gì đó khiến người ta rung động tận tâm can.

Cậu chưa từng nghĩ đến, sẽ có một ngày chỉ một câu nói của Vương Tuấn Khải cũng làm lòng cậu dịu lại.

Một cảm giác nóng ướt xa lạ đột nhiên bao trọn lấy chỗ mẫn cảm của cậu.

"A!" Không chịu nổi sự kích thích mãnh liệt đó, cậuhét to một tiếng.

Lý trí dần bị che phủ, toàn thân cậu mềm oặt nhưng có một nơi đặc biệt lại đã bắt đầu cương cứng.

mặc kệ đây là đâu cậu thật không nhịn nổi.

£nd

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro