Phần 10-End

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cái nắm tay thật chặt kéo Irene đi trong sự ngỡ ngàng. Cô không hiểu điều gì xảy ra cho tới khi người đàn ông đó đẩy cô vào bờ tường nơi góc cuối hàng lang và hôn cô cuồng nhiệt.

*****

Sehun sắp đồ đạc vào vali. Anh ăn mặc chỉnh chu rồi quay lại nhìn căn phòng, nơi mà anh từng gắn bó bao năm. Cầm tờ thiệp báo lễ đính hôn của Irene trên tay, Sehun nín lặng. Anh xách vali rời khỏi căn phòng.

Sehun chỉnh lại áo quần một lần nữa rồi đưa tay gõ cửa, từ bên trong phòng làm việc, ông Bae Woohyun cất tiếng:

- "Mời vào"

Sehun từ tốn tiến vào phòng. Sự xuất hiện của anh làm ông Woohyun cảm thấy có phần lạ lẫm:

- "Chào cậu! Mời cậu ngồi"

- "Cảm ơn"

- "Không rõ, cậu tìm tôi có việc gì"

Ông Woohyun tay rót trà, phong thái ung dung, đĩnh đạc.

Sehun đặt lên bàn tập giấy. Ông Woohyun dừng tay rồi ngước lên nhìn Sehun:

- "Tôi muốn gửi cho ông cái này"

- "Đây là...?"

- "Là giấy ủy quyền và chuyển nhượng lại số cổ phần mà tôi đang nắm giữ tại công ty B.  Bae Jonghyun có thể trở lại vị trí giám đốc và tiếp quản công ty rồi"

- "Cậu thật biết cách làm người khác bất ngờ. Tôi có thể hiểu hành động này của cậu là sao không?"

- "Chỉ là... tôi cảm thấy đủ rồi, nên thôi! Ông cũng không cần nghĩ ngợi nhiều quá"

- "Cậu muốn gia đình tôi mang nợ cậu?"

Sehun bật cười, anh đứng dậy:

- "Với tôi bây giờ, ân – oán, nợ nần chẳng còn quan trọng nữa. Thứ mà tôi hối tiếc là 10 năm qua cứ ôm mối hận đó để rồi đánh mất quá nhiều thứ. Ở đời, nên học cách buông bỏ thì hơn. Ông cũng đừng bận tâm quá nhiều về chuyện này, tôi vốn dĩ chỉ trả lại những điều vốn có mà thôi. Có lẽ cũng nên chấp nhận thực tế, thương trường là chốn không có chỗ cho sai lầm, năm xưa bố tôi thiếu bản lĩnh nên như vậy, cũng giống như con trai ông bây giờ. Nếu cứ chạy theo mối thù này, đến bao giờ mới có thể dừng lại? Chi bằng, chấp nhận chuyện đã từng sai lầm, tìm cho mình một con đường khác để lòng mình nhẹ nhõm hơn".

Ông Woohyun tiến tới, vỗ nhẹ lên vai Sehun rồi gật gù:

- "Cậu biết không, tôi vẫn luôn ghen tị với bố cậu, không phải vì chuyện năm xưa ông ấy sở hữu một công ty lớn hơn tôi mà là vì ông ấy có một câu con trai hiểu chuyện. Bây giờ, tôi lại càng thêm ghen tị hơn gấp bội. Cậu thấy đấy, con trai tôi... Tôi sẽ nói cám ơn cậu vì quyết định này. Không phải vì chuyện gia đình tôi lấy lại được quyền làm chủ công ty mà bởi vì đây là thứ tôi muốn giữ gìn, vì... cả bố cậu nữa".

Nhắc đến ba, Sehun rưng rưng. Anh cảm thấy có lỗi khi đã để cho tâm nguyện của gia đình cuối cùng dang dở. Tất cả chỉ vì anh không vượt qua được nỗi khổ tâm trong lòng mình. Thôi thì anh chỉ mong, sự thanh thản mà anh tìm được sẽ là thứ khiến ba mẹ yên lòng.

- "Muộn rồi, tôi xin phép..."

- "Cậu định đi đâu?"

- "Có lẽ tôi sẽ ra nước ngoài học tập thêm rồi về nước mở công ty về thiết kế. Nó là điều mà tôi ấp ủ bao lâu nhưng chưa có cơ hội thực hiện".

- "Cậu đã gặp con bé chưa?"

Sehun chột dạ. Anh đã rất sợ phải nhắc đến người con gái đó bởi vì nó cứa vào lòng anh những nỗi đau day dứt.

- "Xin hãy cho tôi được gửi lời chúc phúc đến cô ấy. Tôi thật lòng muốn nói lời xin lỗi và mong Irene được hạnh phúc".

Anh bước thật nhanh ra khỏi căn phòng. Ông Woohyun dường như có điều gì đó băn khoăn nhưng rồi lại thôi.

Chiếc nhẫn cầu hôn vẫn nằm trong trong túi áo của anh đầy thổn thức!


*****

1 năm sau!

Chuyến máy bay kéo dài khiến Sehun mệt mỏi. Anh kéo tấm che cửa sổ để nhìn ra ngoài. Bên dưới, đã có thể nhìn thấy những ngôi nhà. Gần 1 năm xa cách, cuối cùng anh cũng có đủ can đảm để trở về nơi mà anh từng trốn chạy với nỗi đau khắc khoải trong tim mình.

- "Chào cậu"

Người đàn ông cao lớn ấy đưa tay ra chờ cái bắt lại. Sehun ngước lên nhìn và nhận ra đó là Park Bo Gum. Anh ngạc nhiên đứng bật dậy:

- "Park Bo Gum, sao anh lại ở đây?"

Park Bo Gum mỉm cười tươi tắn:

- "Suốt từ lúc lên máy bay, đi ngang chỗ cậu đã hơi ngờ ngợ. Nhưng phải tới tận bây giờ, đứng đối diện tôi mới dám tin là gặp lại người quen".

- "Anh... đi công tác à?"

Park Bo Gum ngồi xuống chiếc ghế trống cạnh Sehun:

- "Cũng có thể xem là như thế. Thực ra, tôi đi ngay sau khi anh rời khỏi nơi đây ít ngày..."

- "Anh... còn chưa cưới ư?"

- "Uhm... Cô ấy từ chối tôi. Trước ngày đính hôn, cô ấy đã tới và nói hủy hôn. Cô ấy còn trả lại tôi chiếc nhẫn. Khi nhìn thấy trên cổ Irene vẫn đeo chiếc vòng của anh, tôi hiểu... có lẽ mình không nên cố gắng. Đó không phải là vì tôi cao thượng nghĩ cho Irene, mà vì tôi ích kỉ nghĩ cho mình. Nếu tôi bắt ép, có lẽ Irene sẽ vì thế mà gắng gượng đồng ý. Nhưng điều đó chỉ thiệt thòi cho tôi bởi rốt cục mãi mãi cô ấy sẽ không yêu tôi. Vậy nên tôi quyết định buông tay. Tôi ra nước ngoài ngay sau đó để tiếp quản dự án của công ty, cũng coi như đó là một cách để quên".

Sehun ngồi thất thần. Suốt 1 năm qua, anh không dám liên lạc với ai trong nước vì sợ được nghe những thông tin về Irene.  Anh bỏ trốn nhưng với tâm trạng của một người luôn hối tiếc, tại sao mình không cố gắng thêm lần nữa.

- "Tôi luôn cảm thấy khó hiểu trong câu chuyện của hai người. Tại sao lòng còn yêu mà cứ phải thay phiên nghĩ cho đối phương và vì nghĩ quá nhiều nên rốt cục trọn cái phương án tồi tệ nhất làm cho cả hai cùng đau khổ. Năm xưa vì sợ cô ấy tổn thương, anh bỏ đi, anh trốn tránh Irene. Đến khi anh quay đầu lại thì vì nghĩ cho anh, cô ấy lại không dám yêu dù đã mất cả 10 năm để đợi chờ. Hai người, có nhất thiết phải yêu theo cách hủy hoại nhau đến thế không?"

- "Vì nghĩ cho tôi nên không dám yêu? Ý anh là sao?" – Sehun hốt hoảng.

- "Tôi đoán đến giờ anh cũng chưa biết điều đó. Chú Woohyun đã nghĩ quá nhiều cho anh. Nhưng tôi thì nghĩ khác. Anh là đàn ông, anh cần phải chịu đối diện với thực tế. Chú Woohyun và cả Irene cứ lo anh tổn thương, rốt cục, chính họ cũng bị tổn thương mà anh cũng chẳng nhẹ lòng hơn chút nào".

- "Anh nói rõ hơn được không?" – Sehun càng lúc càng nôn nóng!

- "Câu chuyện về bố anh năm xưa, không phải ông ấy bị chú Woohyun cướp trắng công ty của gia đình anh mà là... bố anh cờ bạc quá nhiều, phải gán công ty. Bố anh tìm đến cái chết để giải thoát. Nhưng ông ấy chỉ có một mình anh, không muốn con trai sụp đổ hình tượng nên đã cầu xin chú Woohyun cứu vãn công ty. Vì bạn, chú Woohyun đã phải bỏ rất nhiều tiền để mua lại công ty và tiếp quản. Khi đó cậu còn quá nhỏ. Chú dự định sau này lớn lên sẽ giao lại công ty cho cậu,nhưng rồi cậu bỏ đi cùng với mẹ, khi quay về cậu mang sẵn trong lòng nỗi hận thù rồi. Chú Woohyun vì không muốn cậu biết sự thật về ba mình tồi tệ như vậy nên cứ để cậu tin là chính chú ấy đã cướp công ty của gia đình cậu... Khi từ hôn tôi, Irene đã thú nhận tất cả để mong tôi thông cảm và tha thứ cho việc cô ấy đã làm tổn thương tôi"

Những lời Park Bo Gum nói cứ ù đi... Sehun cảm thấy mất niềm tin cực độ. Rốt cục anh đã bỏ ra hơn 10 năm của cuộc đời chỉ để làm một cái điều tội lỗi. Anh đã làm quá nhiều người phải đau khổ, trong đó có người con gái mà anh yêu thương nhất.


*****

Vừa xuống khỏi máy bay, Sehun lao đi tìm Irene. Anh tới công ty nơi mà cô làm việc nhưng trợ lí nói Irene đã không đảm nhận vị trí Giám đốc, cô xin nghỉ và trở thành giáo viên dạy mĩ thuật của một trường học. Linh tính mách bảo, Sehun phóng xe đến ngôi trường năm xưa hai người từng theo học.

Những giọt nắng cuối ngày hiu hắt, yếu ớt chiếu thành từng vệt nhỏ trên sân trường. Irene trầm tư khép lại cuốn tập và thu dọn đồ đạc. Học sinh đã về hết, sân trường trở nên vắng lặng hơn. Hầu như, ngày nào Irene cũng về thật muộn, khoảnh khắc chỉ còn một mình bước đi trong cái không gian ngập tràn kỉ niệm này giúp cô được an ủi phần nào tâm hồn cô đơn.

Cái nắm tay thật chặt kéo Irene đi trong sự ngỡ ngàng. Cô không hiểu điều gì xảy ra cho tới khi người đàn ông đó đẩy cô vào bờ tường nơi góc cuối hàng lang và hôn cô cuồng nhiệt. Hơi thở ấy, bờ môi và cả lồng ngực đang đập thổn thức mà cô có thể cảm nhận được đều cho Irene biết đó là anh!

Cô không chống cự, cứ lặng yên để hôn anh sau biết bao những tủi hờn... Anh gục đầu vào vai cô, nước mắt lăn dài:

"Anh xin lỗi vì đã để em chờ quá lâu. Là anh có lỗi khi lãng phí quá nhiều thời gian. Lần này, không cần biết vì điều gì và tại ai nhưng anh nhất định sẽ cưới em, nhất định là như thế".

Irene không nói, cô kéo anh lại và chủ động bám vào cổ. Irene hôn anh, nụ hôn cuồng nhiệt của ái tình... Những đớn đau của quá khứ, để vệt nắng cuối chiều mang đi...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro