Phần 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Muộn rồi... Tình yêu không giống như anh bỏ lỡ một chuyến xe, có thể đợi chờ một chuyến tiếp theo. Tình yêu đi rồi, là mất mãi..."

*****

Irene bước thẫn thờ trở về nhà. Đi ngang phòng bố, cô thấy ánh đèn còn sáng. Đưa tay gõ cửa, cô nhận được một câu trả lời:

- "Joohyun, là con phải không... Con vào đi..."

Đôi mắt Irene. cố giấu đi nỗi buồn khôn tả. Cô bước vào phòng, nhìn ba mình. Ông ngồi đó, trên chiếc ghế tại bàn làm việc.

- "Ta biết, con sẽ tìm ta. Nếu có gì muốn hỏi, con cứ hỏi đi..."

- "Ba à? Đó không phải là sự thật đúng không ba?"

- "Con muốn hỏi về sự thật gì?"

- "Sự thật về lí do khiến Sehun làm thế với gia đình mình. Anh ấy vốn không phải người hiểm độc. Con đã được nghe về lí do... Có phải năm xưa, chính ba đã làm hại gia đình anh ấy ra nông nỗi này đúng không?"

Cái nhìn dò xét của Irene làm ông Woohyun cảm thấy đau lòng. Ông châm lửa, hút điếu thuốc rồi điềm tĩnh trả lời:

- "Nếu đấy là lí do khiến con cảm thấy được xoa dịu phần nào nỗi đau vì việc yêu một người khiến con đau khổ thì con cứ tin là vậy. Chàng trai đó không xấu, thực sự là như vậy. Ngay cả bây giờ khi cậu ấy làm như thế bố cũng không mảy may trách móc. Thương trường là như vậy, nếu không phải cậu ấy thì cũng sẽ là một người khác. Điều quan trọng là tự thân mình thôi"

- "Sao có thể trách anh ấy được chứ? Chính bố năm xưa đã hại bố của anh ấy, khiến gia đình họ khánh kiệt, khiến anh ấy phải bỏ đi, khiến chúng con mất 10 năm của tuổi trẻ để mỏi mòn chờ nhau trong tuyệt vọng. Và giờ đây, khi hạnh phúc mới chỉ vừa vụt sáng thì đã tắt lịm bởi mối thù định mệnh"

Irene bật khóc nức nở. Chưa bao giờ trong suốt ngần ấy năm cô lại dám lớn tiếng với cha mình đến như vậy. Nhìn cô con gái đang run lên vì đau khổ, ông Woohyun không giấu nổi nỗi buồn và sự bất lực của mình:

- "Con yêu chàng trai đó lắm phải không?"

- "Ba à, có thể nào... Có thể nào để con được bên anh ấy không? Hãy coi đó như cách trả lại món nợ mà gia đình ta nợ anh ấy. Con không đành lòng để tình cảm này ra đi như vậy... Con thực sự không muốn"

Một lần nữa, ông Woohyun lại đặt mình vào hoàn cảnh khó xử. Cuối cùng, ông bước tới ôm con gái:

- "Ta không bao giờ muốn con phải chịu tổn thương trong tình cảm. Nhưng... có những sự thật thà không biết còn hơn. Ta sẽ nói để rồi con lựa chọn. Ta sẽ tôn trọng quyết định của con. Ta muốn làm điều này không phải là để chia rẽ con với Sehun, mà vì muốn để con có quyết định cho cuộc đời mình và cho cả cuộc đời Sehun nữa".

Ông Woohyu. lặng lẽ khép cánh cửa lại. Ông bắt đầu kể cho con gái mình nghe bí mật của 10 năm trước. Bí mật mà ông giấu kín vì rất nhiều người, trong đó, có cả Sehun!

*****

Irene trở về phòng. Cô thất thần như người mất hồn. Tới lúc này, thậm chí cô không thể khóc. Nỗi đau, bất ngờ và những sự thật ngoài sức tưởng tượng của cô khiến cô không có cách nào chấp nhận nổi thực tế. Mọi thứ đảo điên làm Irene không biết phải tin vào cái gì, vào điều gì.

Nằm xuống giường, đôi mắt Irene cạn khô. Cô nhìn lại tấm ảnh thời trung học của mình. Bức ảnh đó cô cười, trong veo vì chưa từng có nỗi đau nào trước đó. Còn bây giờ, mọi thứ hỗn loạn và bế tắc. Dù không muốn, ngàn vạn lần không muốn nhưng Irene vẫn phải làm thế. Ba cô nói đúng: "Đôi khi yêu một người là giữ cho cuộc sống của người đó bình yên trước những biến cố, là chấp nhận nuốt những sự thật và cả tình yêu của mình vào trong để họ không phải trải qua một nỗi đau quá lớn". Irene khép đôi bờ mi lại, từ khóe mi tràn ra dòng nước mắt: "Sehun, xin lỗi anh!"

Kể từ ngày công ty B thay Giám đốc mới, tài chính phía bên công ty cả Irene phải tự chủ hoàn toàn mà không nhận được sự hỗ trợ. Irene bận rộn hoặc cô cố gắng phải bận rộn để quên đi nỗi buồn. Làm chung một tòa nhà nhưng bầu trời mà họ cùng hít thở dường như thuộc về hai thế giới khác nhau.

Hơn 8h tối, thành phố đã lên đèn. Irene mệt mỏi bước ra khỏi phòng làm việc. Nhân viên đã về hết, hành lang vắng vẻ. Cô pha cho mình một tách cà phê và đứng ra ngoài khu ban công. Con đường rực sáng ánh đèn phía dưới và khoảng không gian cô đơn nơi cô đang đứng có một khoảng cách khá lớn.

- "Em đừng uống nhiều cà phê quá, đêm về khó ngủ, mà đêm như thế sẽ dài hơn gấp bội"

Sehun bước đến từ phía sau. Anh đứng cạnh cô và nhìn thành phố đông đúc đang tấp nập phía dưới. Irene né tránh không nhìn anh. Cô thản nhiên nhấm thêm một ngụm cà phê nữa. Dư vị trong miệng cô đắt ngắt, đắng như cái cuộc tình đầy những giằng xé của cô:

- "Cảm ơn anh! Nhưng đừng cố tỏ ra thân thiết như thế, anh biết thân phận của chúng ta mà. Tôi không sợ những đêm dài, tôi chỉ sợ ngày quá ngắn. Tôi đang phải gồng lên để gánh vác hàng loạt những sự cố từ thành ý của anh tạo ra cho công ty chúng tôi"

- "Em có hận tôi không?"

- "Nếu tôi trả lời không, anh có tin không? Nếu ở vị trí của tôi, anh có thể không hận?"

Sehun dằn lòng lại, mỉm cười nhạt thếch:

- "Cũng nên như thế. Tôi ước, giá mà có thể hận như em. Nhưng em chẳng có lỗi gì để tôi hận cả. Thứ mà tôi có thể hận là mỗi ngày qua đi nỗi nhớ em lại dày hơn. Thật tồi tệ"

Irene bối rối, cô né tránh và không thể cất lời vì có gì đó nghẹn ắng nơi cổ họng.

- "Anh không thấy những lời vừa rồi của anh thốt ra là kệch cỡm lắm sao? Anh đã làm gì với cô gái này? 10 năm qua anh dày vò cô ấy chưa đủ sao? Những ngày vừa rồi anh khiến cô ấy đau lòng còn chưa hả dạ? Giờ anh có được thứ mình muốn rồi, còn muốn mang cô ấy ra làm trò đùa tới bao giờ nữa. Cái thứ tình yêu của anh rốt cục là cái quái quỷ gì vậy? Tôi thật sự không hiểu nổi. Nếu tình yêu của anh là thật và đủ lớn thì chắc hẳn nó đã vượt qua được nỗi hận thù trong lòng anh rồi. Tôi không cần biết cái anh nói là gì, nhưng tránh xa Irene ra. Tôi sẽ không nhắc lại điều này một lần nữa đâu"

Từ phía sau, Park Bo Gum bước tới. Đôi mắt anh dữ dằn nhìn Sehun bằng thái độ thách thức. Irene lại gần Park Bo Gum, ánh mắt cô như được cứu vớt về từ một nỗi đau quá lớn. Park Bo Gum nắm lấy tay Irene và kéo cô đi, mỗi bước chân một xa dần.

Sehun đứng lại. Anh thấy trái tim mình đang vụn vỡ. Anh tự hỏi mình đày đọa bản thân đến thế này để làm gì? Điều mà anh cần lúc này là vị trí giám đốc công ty hay cô gái vừa bị người đàn ông đó cướp đi từ tay anh?

*****

Suốt 2 tuần liền, Sehun giam mình trong nhà. Anh không tới công ty, cũng không bật máy tính, không điện thoại. Mọi thứ không có gì đảo lộn ngoại trừ con tim như muốn nổ tung vì nhớ Irene. Ít nhất những ngày đi làm, điều an ủi anh là hình ảnh Irene mong manh mỗi làn anh trộm nhìn cô từ phía sau. Khi nhốt mình trong căn phòng này để buộc mình quên đi thì Sehun lại càng nhớ.

Sehun ngồi vào bàn làm việc và gõ những dòng quyết định lên máy tính cá nhân. Mọi thứ trong lòng anh nhẹ bẫng cùng với từng câu chữ được trải ra trên mặt giấy. Cuối cùng thì Sehun cũng có thể tự tin đi tìm Irene và nói với cô rằng: "Anh yêu em nhiều hơn tất cả, hơn cả sự hận thù bấy lâu nay".

Sehun lựa chiếc sơ mi màu trắng mặc lên người. Anh ngắm mình trong gương. Giờ mới thật là anh, một Sehun đơn giản với trái tim "chỉ biết yêu thôi chẳng biết gì". Anh mở tủ, lấy chiếc hộp nhỏ, mỉm cười hạnh phúc rồi cất vào túi áo. Sehun bước ra khỏi nhà sau nửa tháng trời đấu tranh tư tưởng.

Đi bộ trên con đường nhỏ dẫn vào nhà Irene, Sehun cảm thấy lòng thanh thản. Con đường này, những tháng ngày tuổi trẻ anh đã đợi cô không biết bao lần. Bao lâu nay anh trốn tránh không dám đặt chân lại vì sợ sẽ không kìm lòng nổi, giờ thì mọi thứ thật ngọt ngào biết bao. Anh không nghĩ cái cảm giác này lại tuyệt vời đến thế. Nó hệt như khi anh dám liều lĩnh hôn lên môi Irene nơi góc cuối hành lang của trường. Bất giác, Sehun chạm nhẹ lên đôi môi mình và nhớ lại dư vị ấy. Anh mỉm cười hạnh phúc.

Từ phía cuối con đường, ánh đèn ô tô chiếu sáng. Sehun nép mình vào một góc. Park Bo Gum bước xuống xe và mở cửa đón Irene xuống. Đèn xe hắt lên họ khi Park Bo Gum cúi người xuống đặt lên trán Irene một nụ hôn dịu dàng.

Những giọt mưa bắt đầu trút xuống con đường nhỏ. Park Bo Gum vội vã lên xe ra về sau nụ hôn vội vàng. Irene đứng bần thần nhìn theo, mặc cho cơn mưa bắt đầu ướt áo. Irene toan bước vào cổng nhà...

- "Joohyun..."

Sehun lao tới ôm chặt Irene vào lòng. Anh chỉ biết ghì xiết cô trong vòng tay vì cảm giác sợ hãi một ai đó sẽ cướp mất đi cô gái mà mình yêu. Nhip tim Sehun đầy thổn thức. Anh cứ thế ôm lấy Irene không buông lơi...

- "Anh xin lỗi. Anh xin lỗi vì tới tận bây giờ mới có can đảm để trút bỏ mọi hận thù mà bên em. Anh nhận ra rằng so với muôn vàn nỗi sợ và nỗi hận, có lẽ thứ khiến anh sợ và hận nhất là đánh mất em. Anh không cho phép điều đó xảy ra nữa. Công ty, anh sẽ bàn giao lại chức Giám đốc cho anh trai em. Mọi thứ lại trở về quỹ đạo của nó. Anh sẽ đi làm và nỗ lực mở công ty của riêng mình. Quá khứ, những hận thù và nỗi đau, xin hãy bỏ lại hết, anh chỉ cần giữ lại một thứ, đó là em. Cuộc sống không thể nào thiếu tình yêu, và nếu đã yêu, nhất định phải là em".

Irene cười chua chát. Nước mắt cô chảy dài... Irene khẽ đẩy Sehun ra. Gương mặt cô ướt đẫm, là nước mưa hay nước mắt mà chỉ biết miệng cô mặn chát:

- "Muộn rồi... Tình yêu không giống như anh bỏ lỡ một chuyến xe, có thể đợi chờ một chuyến tiếp theo. Có lẽ giờ suốt nửa tháng qua anh đã đấu tranh rất nhiều để có được quyết định khó khăn này mà không hề biết rằng tấm thiệp cưới của em đã gửi tới văn phòng của anh. Chấp nhận đi, định mệnh buộc mình đối diện. Hãy sống với những gì mà 10 năm qua anh cố gắng đạt được và cố quên đi người mà 10 năm trước anh cố gắng bỏ rơi".

Irene đưa bàn tay lên trước mặt Sehun. Ngón áp út của cô đeo một chiếc nhẫn. Mọi thứ trong Sehun  sụp đổ. Trời mưa như trút nước... Irene quay lưng bước đi để lại đằng sau một tâm hồn đổ vỡ. Chiếc hộp đựng nhẫn cưới trong tay Sehun rơi xuống đất, ướt mèm...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro