Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phía Trung và phía Nam, lấy sông Trầm Tình để ngăn cách , hai phía coi đây là biên giới. Phía Đông là đại dương mênh mông, phía Tây có 23 đỉnh núi cao, lẫn trong mây, quanh năm tuyết phủ kín.

Phía Trung lập đô Long Thành, nữ vương chuyên chính, đất đai cằn cỗi,thời tiết khắc nghiệt,lấy chăn thả làm nghề. Bất luận là nam nữ già trẻ, đều là dũng sĩ mãnh thiện chiến

Phía Nam lập Phượng Thành, hoàng đế, võ quan cậy mạnh. Khí hậu ấm áp,đất đai phì nhiêu,thích hợp trồng trọt,lương thực dư thừa,tuy ở trong chiến loạn, các ngành nghề vẫn phồn Vinh cường thịnh

Trận chinh chiến này, từ những chiến loạn rời rạc ban đầu, từ từ thành đại chiến mang tính toàn diện, song phương đầu tư vô số tài lực, nhân lực, nhân mạng. Đánh lại ngừng, ngừng lại đánh, trận chiến này kéo dài cũng hơn trăm năm. Từng phía thù hận, thành cục diện bế tắc, vĩnh viễn khó hoà giải.

Biên cảnh phía Trung

Mùi!!!

Mùi nào đó mà người chưa quen, hỗn tạp trong mùi hoa. Trên hài lụa trắng tinh xảo, thấm đầy bùn đất ấm áp, cành hoa thơm, lặng lẽ bước vào trong nham động.
Ngoài động mùa hè rực rỡ, dọc theo thân áo lụa trắng không tì vết, chiếu lên một bên màu vàng,cũng chiếu ra một thân hình nhỏ nhắn tinh tế.

Kế Dương đi vào trong bóng tối,hơi nghiêng đầu, những lọn tóc dài mềm mại buông xuống, mỗi bước của cậu đều đề cao cảnh giác

Mùi càng lúc càng dày đặt

Một mảnh sườn núi bên ngoài hang, đủ loại hoa tử đường tiên diễm, bốn mùa thơm ngào ngạt,khi gió bắt đầu thổi, cánh hoa bay múa đầy trời. Dưới sườn núi là biển xanh thẳm, khí hậu ấm áp, Kế Dương thỉnh thoảng chân trần đi lại trên bờ cát. Triền núi này là của cậu, bốn phía thủ vệ nghiêm ngặt, những người bảo vệ y ở đó, không giám quấy rầy y. Mấy năm trước, y phát hiện một chỗ kín đáo dưới triền núi, có một cái hang thật sâu. Bên trong động âm u mát mẻ, đất đá bằng phẳng. Y lần lượt mang  chăn lông, nến và những đồ dùng khác, đem động trở thành mặt trời nhỏ của riêng mình

Hôm nay, y phát hiện có thứ gì đó ở trong. Hang động u ám, y không giám đốt đèn,hai mắt thích ứng bóng tối,thấy rõ góc tối nhất, một bóng đen rất lớn đang nằm

" Đó là gì vậy". Y không giám bước lên trước. Bóng đen nằm xấp,không nhúc nhích,giống như hô hấp đều đã ngừng.
Mùi kia càng lúc càng nồng, cơ hồ che lấp mất mùi hoa từ đường. Cho tới bây giờ, y mới cảm nhận rõ ràng, đậm mùi xa lạ kia , mùi máu tươi, một lượng lớn máu ấm áp, thấm ướt đất đá trong hang.

Vết máu đầy đặn, nhuộm đỏ hài lụa trắng của y. Kế Dương thở dốc vì kinh ngạc, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, xúc động xoay người, đã nghĩ muốn chạy ra khỏi hang

" A"

Một trận rên rỉ rất nhỏ vang lên khàn khàn, nam nhân đau đớn cùng cực rên rỉ. Y kinh ngạc xoay người lại
Đây không phải tiếng dã thú, mà là tiếng người!! Nằm ở nơi này, người đầy máu, cận kề cái chết. MỘT NGƯỜI NAM NHÂN!!!

Sau vài lần chần chờ, thiên tính thiện lương của y, làm cho y vứt bỏ cẩn thận, không chạy ra khỏi hang, lại tiến lên phía trước, đến bên cạnh nam nhân, thấp thỏm ngồi xổm xuống. Thương tổn trên lưng người đó vô cùng thê thảm. Y bưng môi, nuốt xuống một tiếng hét kinh hãi.

Mỗi phạm vi có thể đập vào mắt, một tấc da, tắc thịt của hắn, đều có những vết thương này, máu không ngừng rỉ ra, thấm ướt y phục rách nát của hắn.

Người này đang gặp chuyện gì? Tại nạn trên biển? Hay bị tập kích? Hay trong lúc vô tình đi qua lãnh thổ, bị người Trung bắc bớ, tra tấn đến còn nửa cái mạng, thất vất vả mới chạy thoát?

Lại một tiếng rên rỉ vô cùng đau đớn

Y vội thu vạt áo vào, ngồi xổm bên cạnh hắn

" Ngươi...ngươi có đau không?" Y quan tâm hỏi, gương mặt tràn đầy lo lắng.

" Ngươi đừng sợ,chống đỡ một chút, ta lập tức gọi  người"

Vừa nói xong,một đại trưởng nhuốm máu, bắt lấy tay y, vững vàng cầm cổ tay mảnh khảnh của Kế Dương

Máu tươi nhuộm đỏ xiêm y, ấn xuống vết máu dữ tợn. Y kinh hô một tiếng,hoảng sợ ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt đen phát sáng không tầm thường. Trên mặt hắn đầy máu đen, nhìn không rõ ngũ quan,trong tóc đen ẩm ướt có máu tanh

" Không" hắn ngẩng đầu nhìn y, mờ mịt mở mắt,cho dù ở trong bóng tối, cặp mắt đen kia vẫn phát sáng bức người. " Không cần đại phu!" Giọng nói hắn suy yếu, nhưng lực tay kiên cường vừa kiên quyết

" Nhưng ngươi đang chảy máu" nàng nói nhỏ,nhẫn nhịn,cổ tay mềm mại,đã bị hắn cầm đến đau đớn.

Hắn lại cúi đầu xuống,không đáp,bàn tay to lại thủy chung không buông ra,chỉ gắt gao kiềm lấy cổ tay trắng ngần của y.

Y vẫn có thể nghe thấy hắn thỉnh thoảng trầm trọng thở dốc. Kế Dương nhẹ nhàng giãy dụa,chỉ muốn thoát khỏi bàn tay kia, nhưng hắn không chịu buông tay,bởi y giãy dụa hắn một lần nữa mở mắt

" Ta không cần đại phu" hắn gằn từng tiếng, song đồng sâu thẳm nhìn lặp lại cường điệu.

" Đừng tìm đại phu, đừng tìm bất kì kẻ nào"

Y giống như tiểu bạch thỏ bị mãnh thú nhìn thẳng, cổ họng nhanh chóng co rút,hoàn toàn không cách nào nhúc nhích

" Không muốn tìm người" hắn càng nắm chặt tay u, đôi mắt đen lãnh tuyệt
Y hoàn hồn,không thể không gật đầu đáp ứng

" Được" y bị bất an đè nén, thậm chí không giám đối mặt cặp mắt đen kia,chỉ ôn nhu yêu cầu" Vậy...ít nhất để ta đem đèn thắp sáng, được không"

Mạnh mẽ cứng rắn chế trụ tay y, không có dấu hiệu buông ra

" Đèn ở kia" y ngẩng đầu lên, khua lên dũng khí

Hắn nhìn y, vết thương ở bên thái dương chảy ra dòng dòng máu loãng
Kế Dương cắn môi, cam đoan với hắn" ta sẽ không chạy trốn"

Ngay cả mất máu quá nhiều, phán đoán của nam nhân vẫn như cũ nhanh chóng mà chính xá. Hắn đánh giá bốn phía, xác định người trước mặt, cho dù muốn chạy trốn cũng phải chạy qua trước mặt hắn, mới đến được cửa động

Hắn mặc dù bị trọng thương, nhưng vẫn đủ để chế trụ nam nhân tinh tế nhu nhược này

Chậm rãi, bàn tay nắm chặt đầy máu dần buông lỏng lực đạo, cuối cũng buông ra. Lấy lại được tự do, y vội vã thu hồi tay, xoa xoa nhẹ lên chỗ đau

Y không giám lưu lại,xoay người đi tới trong động. Vì khẩn trương, nàng tìm kiếm số với bình thường mất hơi nhiều thời gian, mới tìm thấy đèn, thắp sáng ngọn đèn dầu,làm cho động trở nên sáng ngời

Ánh đèn chiếu sáng hàng động, đất đá, cùng nam nhân mạnh mẽ chống lấy thân thể, ngồi ở chỗ đó.

Hình ảnh kia không khỏi làm cho người ta kinh ngạc. Thương thế của hắn không chỉ ở trên lưng,ngay cả trên vai,trên cổ,thậm chí trước ngực, cũng đầy những vết thương đáng sợ. Hắn có thể mạnh mẽ chống đỡ đến bây giờ, không bỏ mạng,đã đủ làm người khác kinh tâm.

Có thể thấy,ý chí của hắn thật kiên cường. Nhưng, dù ý chí kiên cường, cũng không cách nào ngăn cản bởi vì mất máu nghiêm trọng mà sinh ra suy yếu

Ánh mắt của hắn càng lúc càng tan rã,màu da tái nhợt,âm thanh yếu ớt
" Tới đây" hắn nhìn nàng chòng chọc, vươn tay với nàng máu tươi từ đầu ngón tay nhỏ giọt
Kế Dương chần chừ, ánh mắt nhìn hắn có chút khiếp đảm, nhưng quan tâm cùng lo lắng,chưa từng vơi đi

" Tới đây" hắn lặp lại, lần này trong thanh âm nhiều hơn một chút không kiên nhẫn
Y còn chưa có bất kì động tác nào,hắn bắt đầu ho lên,từng ngụm từng ngụm máu tươi phun đầy mặt đắt,sắc mặt của hắn trắng bệch, ngay cả sực lực ngẩng đầu cũng không có. Hắn chống đỡ không đổi nữa!

" Khụ,khụ,khụ..." Hắn trong lìng nguyền rủa,ho ra càng nhiều máu, ý thức càng trở nên mơ hồ

Trong mông lung, hắn cảm giác được,tiểu nam nhân kia vội vàng rời đi,đi qua bên cạnh hắn,tiếng bước chân hướng về cửa động từ từ đi xa. Y đi qua hắn, gió biển thổi lên áo tơ tỉ mỉ,trong đau nhức càng suy yếu,vẫn có thể phân biệt được,cảm giác quần áo y lướt qua những vết thương cùng với hương thơm ngát nhẹ nhàng khiến người khác đắm chìm trong đó

Bóng tối chậm rãi bao phủ hết thảy, hắn biết y sẽ tìm người đếm cứu hắn. Những người đó mà đến đây phát hiện ra hắn sẽ lập tức không bỏ qua
Trước lúc hôn mê, hắn cười khổ xác định.

HẮN CHẾT CHẮC

.   .   .   .    .

Nươc!!

Lạnh như băng, nước ngọt lành, nhỏ giọt bên môi khô nứt

Nam nhân trong hôn mê, phát ra tiếng rên rỉ kìm nén khát khao cùng đau đớn,hắn vô thức hé miệng, nuốt xuống miếng nước trong thơm ngọt

Nước lạnh hoà tan mùi máu tươi trong miệng, làm dịu hoả thiêu trong cổ họng hắn

Hắn tham lam uống lấy, nuốt xuống,cho đến khi không còn giọt nào rơi xuống. Kế Dương quỳ gối trên đá, đổ nước trong trong bình ra, đưa tay nhúng ướt đẫm khăn, mới nghiêng đầu, kiên nhẫn đem nước từng giọt tựng giọt uy vào miệng nam nhân
Một bên còn có thảo dược,với bông nhuồm đầy máu đen,cùng với một chậu nước bị nhuồm đỏ

Trong tàng thư vô số, y thông mình, nhìn qua là biết trong sách đề cập tơi thảo dược có thể cầm máu chữa thương

Y hái thảo dược, trở lại trong biệt viện, góp nhặt chút vải bông sạch sẽ, tránh gây chú ý của nha hoàn cùng đám nô phó, mấy canh giờ sau khi trời tối,mới nghĩ cách trở lại động

Nam nhân vẫn hôn mê bất tỉnh, cũng không nhúc nhích
Y cần vải bông thấm ướt lau sạch máu. Vết máu khô cặn, phải dùng bông ướt mới có thể lau sạch sẽ. Y tránh miệng vết thương, cẩn thận không làm đau hắn

Hai vai rộng lớn, lồng ngực cường tráng, tứ chi thon dài từ từ loã lồ trước mắt. Đây là lần đầu tiên y đối mặt với nam nhân nửa thân trần như vậy, trên má hiện lên chút hồng phấn, nàng nỗ lực khắc phục e lệ, kiên nhẫn lau sạch. Vải bông ẩm ướt lau sạch trán của hắn, lông mày hắn, mắt , mũi ,miệng, cằm của hắn. Một gương mặt nam tính tiều tụy tái nhợt, nhưng đẹp mắt đến mức làm cho y kinh xuất hiện trước mặt

Bận rộn đến nửa đêm, hắn vẫn hôn mê bất tỉnh như trước, những chỗ thoa thảo dược bây giờ mới có tác dụng, cầm lại máu tất cả những vết thương đang rỉ máu.

Y biết mình không nên ở lại chỗ này, nên tìm người tới mới đúng. Nhưng y đã hứa, đáp ứng với hắn là sẽ không đi tìm người, rồi lại không cách nào ném hắn lưu lại chỗ này chờ chết. Cho nên y ở lại

Đêm dần khuya, bận rộn hơn nửa đêm, y cũng không nhịn được mệt mỏi, cơ hồ sẽ ngủ. Nhưng, một trận khàn khàn rù rì, vang lên

" Đừng...đừng...bất kì"

Y thức tỉnh, mở to mắt

" Đừng...đừng"

Là hắn!

Hắn tỉnh!

Y kinh ngạc nhích tới gần,hắn mở to mắt, ánh mắt tan rã.

" Đừng tìm người" hắn nói,thanh âm khàn khàn" đừng tìm đại phu, đừng tìm bất kì kẻ nào". Hắn lặp lại ánh mắt tan rã dần ngưng tụ, tầm mắt khoá lên ánh mắt y,phảng phất như trên đời này,trừ bỏ y, trong mắt hắn bất cứ cái gì cũng không dung

" Trừ tà, không ai biết ngươi ở đây" y thấp giọng bảo đảm

Hắn nhìn kĩ y,trong mắt đen phát sáng,thần trí nửa tỉnh nửa mê,cặp mắt đen kia có thể thu hút hồn phách người khác " Ngươi đã đi" hắn vẻ mặt hoang mang

" Ta vừa trở lại" y nói

" Tại sao?"

Y cắn môi" Ngươi bị thương, ta..."

Không đợi y nói tiếp, hắn vẻ mặt như say
" Ngươi thật thơm"

Ca ngợi bất thình lình làm nàng kinh ngạc, còn chưa kịp phản ứng, hắn nói tiếp " Ngươi dù là nam nhân, nhưng thật đẹp tựa mĩ nhân a~"

Hai gò má phấn nộn,bởi vì e lệ mà hiện lên nhàn nhạt đỏ ửng

" Ta...ta..." Y không biết đáp lại sao

Y khua tay lên " xin buông"

. . . .

" Xin ngươi"

. . .

Hắn không trả lời, cặp mắt đen kia nhắm lại, làm y không cử động được đành đứng yên một chỗ.

Y nhìn kĩ hắn, khẳng định đây là một nam nhân xa lạ, mình chưa từng thấy qua.

HẮN RẤT ƯA NHÌN

Nét ưa nhìn của hắn không giống với huynh trưởng , tuấn tú ưu nhã, long nhân như ý trong giấc mộng của các khuê tú. Còn nam nhân bày, đôi mắt phát sáng giống như có lửa bên trong, ngũ quan khắc sâu như điêu khắc, có điều gì đó y chưa từng thấy qua

" Ngươi còn ở đây, không có biến mất" hắn nhẹ nói

. . . . . . . . .

" Ngươi tên gọi là gì?" Hắn hỏi

Chần chừ chốc lát, y mới trả lời

" Tống Kế Dương"

" Tống Kế Dương"

Tiếng nói nam nhân trầm thấp, ấm áp, hắn thấp giọng nhắc lại tên y.

Y hơi luống cuống, ngẩng đầu lên
Hắn đối y mỉm cười

" Ngươi quả nhiên là mặt trời nhỏ bé"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro