Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh mặt trời màu vàng rơi trên biển màu làm,toả ra những vệt sáng lăn tăn,gió biển ấm áp thổi phần phật,mang đến từng trận hương hoa,xa xa truyền đến tiếng chim biển kêu

Hết thảy vẫn bình thường như vậy

Chỉ có trên người Vương Hạo Hiên, một trận tiếp một trận đau đớn mãnh liệt không dừng,hắn vừa mới từ quỷ môn quan trở về

Hắn âm thâm nguyền rủa,trong mắt xẹt qua vẻ lo lắng

Trung , Nam hai phía chinh chiến không nghỉ,mà hắn thân là người Vương gia,thân phận lại không thể so với người bình thường,nhiều năm như thế,trong lúc tới lui giữa hai bên,hoàn toàn cẩn thận,khắp nơi đề phòng không xảy ra nửa điểm lầm lỡ. Không nghĩ tới đi núi nhiều cũng gặp sói,trăm phần bảo mật luôn luôn có một điểm sơ xảy, lần này xuôi Trung, vừa mới vào Phượng Thành không lâu,hắn liền ngoài ý muốn tiết lộ hành tung.

Hắn chạy khỏi Phượng Thành, một đường hướng nam, nương theo đường này mà về,mấy ngày mấy đêm,giống như vĩnh viễn không ngưng bị đuổi giết

Sát thủ!

Ác chiến!

Đao quang kiếm ảnh!

Trận chiến vẹn biển ấy,ngay cả ánh trăng cũng bị máu tươi đỏ nhuộm, Hạo Hiên chỉ dựa vào một người một đao,khiến những người đuổi giết hắn chết tất tưởi, chính hắn cũng bị thương nặng. Trong đêm tối,có nhiều tiếng bước chân đuổi theo hơn,hắn quyết định thật nhanh,tung người nhảy xuống biển

Trí nhớ trước khi hôn mê,mông lung không trọn vẹn,hắn mơ hồ nhớ được,ý chí sinh tồn mãnh liệt, làm cho hắn chật vật, nằm lăn trên bờ cát,miễn cưỡng bò vào hàng,tìm chỗ ẩn thân

Những vết thương ngoài nhợt nhạt sâu kia,được tiểu nam nhân chiếu cố,đã không còn rướm máu. Nhiệt trong cơ thể còn chưa tản đi. Trong lòng hắn hiểu,đây là sốt cao sau tổn thương,chỉ cần tĩnh dưỡng mấy ngày,sẽ không ảnh hưởng đến tính mạng

Tiểu nam nhân có đôi tay lạnh,đôi mắt tinh khiết mĩ lệ, chẳng quản ngày đêm chiếu cố hắn,đưa hắn từ trong tay tử thần kéo lại

Vương Hạo Hiên hít sâu một hơi,kháng cự sốt cao khiến đầu óc choáng váng,mạnh mẽ chống cánh tay vô lực,thử ngồi dậy,đầu vai lại truyền đến một trận đau nhói. Vết thương hơi khép lại,trong nháy mắt lại vỡ ra,rỉ ra máu tươi

So với lượng máu chảy ra lúc trước,chút máu nhỏ này không đáng kể. Hắn thử đề khí vận công,lục phủ ngũ tạng lại đau nhức một trận,một cỗ chất lỏng ngai ngái tràm vào miệng. Những thứ thảo dược kia,trị liệu ngoại thương cho hắn,nhưng đối với nội thương hoàn toàn không có tác dụng. Hắn cần nhiều thời gian để chữa thương.

Một thân thể mảnh khảnh, che ánh áng ở cửa động. Hạo Hiên ngẩng đầu lên, trông thấy một nam tử xách theo hộp sơn mài khắc, từng bước nhỏ đi tới

Nhìn thấy tư thế nửa ngồi của hắn, cùng vết máu rỉ ra trên vai,gương mặt nhỏ thanh lệ xuất hiện vẻ bối rối

" Ngươi tại sao đã ngồi dậy" y kinh ngạc hỏi

" Nằm nhiều buồn bực,ngồi một chút" Hạo Hiên nhẹ giọng đáp

Kế Dương để chiếc rổ nhỏ xuống,tiến đến chỗ hắn, nhìn vết thương

" Thương thế của ngươi quá nặng,hơn nữa vết thương rất sâu, trong khoảng thời gian này đều phải nằm im,tĩnh dưỡng thật tốt mới được" y nói, khuôn mặt sầu lo

" Xin hoi' đại phu' ngươi có thể dàn xếp chút ít không?" Hắn mỉm cười hỏi,cũng không kháng nghị đôi tay nhỏ bé đến đỡ,một lần nữa nằm xuống

" Ngươi vẫn còn đamg sốt" tiếng nói y vang lên

Hắn thích âm thanh này

Mềm mại, thanh thúy, tinh khiết

Tựa như con người y

Hạo Hiên trong lòng thầm nghĩ

" Ta cứ luôn phát sốt" hắn cười khổ,không thể làm gì

" Đừng lo lắng, ngươi sẽ khỏi hẳn" y nói, hiểu lầm tự giễu của hắn là uể oải,còn cố gắng muốn an ủi

" Nói chuyện với ta" hắn yêu cầu

Y lặng yên trong chốc lát mới hỏi
" Ngươi muốn nói chuyện gì?"

" Chuyện gì cũng được"

Y yên lặng càng lâu hơn

' Ách' " ta...ta...ta" y chớp mắt, bất lực túm lấy vạt áo. " Ta không biết nên nói chuyện gì"

Vương Hạo Hiên mở to mắt,nhìn thấy quẫn bách trên mặt y,trong lòng bỗng dưng chảy qua một dòng nước ấm,khó phân biệt

" Nói chuyện của ngươi một chút" hắn khích lệ

" Ta... ngụ ở trong biệt viện phụ cận"

Hắn đột nhiên xen mồm,tròng mắt hiện lên tia sáng

" Thành trấn cách nơi này gần nhátaf gì?"

" Mạc Quy thành"

Hạo Hiên trong lòng suy tư, ngoài mặt bất động nhan sắc

Mạc Quy thành nằm ở cửa biển sông Trầm Tĩnh, vảng phía Trung duy nhất của Nam quốc,nước sông mênh mông ngăn cách không nhìn thấy bờ,bên kia mới là phía Nam,địa phương gần phía Nam nhất,là một thương cảng,nhưng cũng là quân cảng trọng binh

Thì ra hắn vẫn còn trong biên giới phía Trung.

Kế Dương không phát hiện nam nhân bên cạnh yên lặng,tiếp tục nói:" hai mùa xuân hạ,ta cư ngụ trong biệt viện. Khi thu đông,phụ thân cùng đại ca sẽ mang ta trở về Phượng thành,phần lớn đều ở trong nhà"

" Tại sao"

" Thân thể ta không tốt,không nên ra cửa" y cúi đầu" hai mùa xuân hạ đều đưa đến biệt viện cũng là vì điều dưỡng thân thể" y nhu nhược càng nhiều bệnh,làm đám người xung quanh càng nóng lòng che chở y

" Bị bệnh gì" Hạo Hiên hỏi,cầm tay y

Y có chút kinh ngạc,muốn rút tay lại,nhưng không được

" Chỉ là hao tổn khí huyết,đại phu khai báo,cần phải hảo hảo điều dưỡng,mấy năm nay đã khá hơn nhiều" mặt y càng lúc càng đỏ" xin...xin buông"

Hắn không chịu

" Ta nhớ được tay của ngươi. Khi ta hôn mê,cũng là cầm tay ngươi như này",hắn nhìn cổ tay y,nhìn thấy vết bầm tím" ta làm người bị thương?"ngón cái của hắn nhẹ nhàng lướt qua những vết bầm tím kia

Chạm nhẹ nhàng nhất nhưng mang tới cảm giác kịch liệt nhất. Y muốn tránh,cảm nhận ngón cái của hắn nhẹ nhàng,mơn trớn

" Ngươi,ngươi khi đó đang bệnh cho nên...." Y muốn rút tay, nhưng hắn không buông

" Đau không?"

" Ân"

" Những tổn thương này" hắn nhắc nhở" ta làm đau ngươi sao"

Ánh mắt hắn chuyên chú, mặt y đỏ bừng lên

" Đã không còn" y cố ý tránh nặng tìm nhẹ.

" Thật xin lỗi,ta thật xin lỗi" Hạo Hiên nói,ngón cái chà qua bên trong cổ tay y,da thịt nhu nhuận như tơ lụa,có thể làm cho bất kì nam nhân hay nữ nhân điên cuồng

" Không sao" y nhỏ giọng trả lời,không giám nhìn vào mắt hắn

" A Dương " tiếng nói trầm thấp năm tính quanh quẩn trong hang động,từng câu từng câu dội lại" ta cam đoan, vĩnh viễn sẽ không thương tổn ngươi"

Gọi thân mật như thế cùng lời nói của hắn,bỗng dưng làm cho y mềm lòng. Chưa từng có nam nhân nào gọi y như vậy,tim đập loạn nhịp

" Gặp nhau cũng lâu, tại hạ lại chậm trễ chưa khai báo tên họ, thật sự quá vô lễ" hắn cầm tay y,mở ra lòng bàn tay , lấy ngón trỏ vẽ lên tay y tên của hắn

" Hạo Hiên" hắn nói,hơi thở phảng phất qua tóc y"' Đây là tên của ta"

Hai người quá gần,nhiệt dfooj người kia,mùi vị,thanh âm,cùng với cảm giác chậm rãi lướt qua lòng bàn tay,y phải thật vất vả tập trung nhớ tên hắn

" Nhớ chưa" hắn hỏi,nhìn vào mắt y

Kế Dương gật đầu tránh tầm mắt .

" Ngươi hẳn là đang đói bụng! Ra thay ngươi chuẩn bị một chút cháo loãng!"y đưa tay đến cái giỏ.

–———————————
Hơn một tháng sau

Vết thương của Hạo Hiên đã khỏi chừng tám phần,ngay cả thèm ăn cũng khôi phục. Mà Kế Dương qua lại giữa biệt viện gần biển và hàng, lén lút đi vào động,thức ăn đã từ cháo dần dần đổi thành rau xanh thịt cá

Vì cứu người nam nhân này,Kế Dương rất nhiều chuyện dù có nghĩ cũng sẽ không

Y cùng hắn ở chung một chỗ

Y uy hắn ăn

Y nói với hắn rất nhiều

Y để hắn cầm tay y

Y còn nhẫn nhịn xấu hổ vì hắn gần như trần trụi một lần nữa thay thuốc trị thương

" A Dương còn có người khác biết chỗ này sao" cẩn thận là thiên tính của hắn,nhất là khi người còn ở miền Trung,một khắc cũng không thể khinh thường

" Không có"

Hắn lại ôn nhu hỏi

" Ban đầu,ngươi tại sao phải cứu ta?"

" Ngươi bị thương"

Hắn im lặng chốc lát

" Ngươi tại sao không đi tìm người khác tới"

" Bởi vì ta đã đáp ứng ngươi" đó là yêu cầu khi hắn hôn mê, nhưng y đã đồng ý với hắn thì sẽ giữ lời

" Chẳng lẽ ngươi không sợ,thật ra người ngươi cứu là đạo tặc không chuyện ác nào không làm?" Hắn hỏi

" Ta---ta không nghĩ tới những điều này---"

Lòng tốt không chút phòng bị của tiểu nam tử này làm hắn không khỏi thở dài. Đồng thời có một cỗ sầu lo tức giận cũng trong lúc hắn suy nghĩ vô thanh vô tức phát sinh

Y là thiện lương chết tiệt như thế,nhưng cũng là không chút phòng bị,nếu người hôm nay té sắp chết trước mắt y không phải là hắn mà là người khác,y khẳng định cũng sẽ ra tay cứu giúp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro