Chương 26: Đường xuống địa ngục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Michio chạy theo chỉ dẫn của Emili và Mia. Nhờ vào Gia tốc Vector - phép thuật mà Lumitas truyền cho cậu, Michio mới có thể chạy được nhanh như vậy. Chẳng mấy chốc, Michio đã tới được lối rẽ mà Emili nhắc tới.

Michio dậm mạnh xuống đất và dừng lại. Cậu chống tay lên đầu gối, thở dốc.

'Bất cẩn quá. Mình dùng nhiều ma lực quá rồi.' Michio nghĩ.

Vì là người mới nên Michio vẫn chưa điều khiển tốt được ma lực của mình nên việc sử dụng ma lực quá sức sẽ khiến cậu gặp nguy hiểm.

Michio đưa tay múc một ít nước bên suối đưa lên miệng. Cậu uống, rồi lấy tay quệt miệng.

"Tiếp tục nào."

Michio lấy đà rồi chạy tiếp.

Sau 5 tiếng, cả quá trình chạy của Michio bao gồm 5 lần dừng lại lấy sức, 7 lần gần cạn ma lực và 4 lần quá đà đâm vào cây hoặc đá. Mặc dù đầy khó khăn và gian khổ, Michio cuối cùng cũng đã tới được thác nước như lời Emili.

"Mình cần... luyện chạy thêm..."

Nếu Michio mà nhìn thấy chính mình trong gương, cậu chắc rằng cậu nhìn như một tên ăn mày đang trong tình trạng sống dở chết dở.

Michio thở dài mội hơi rồi đi tiếp đến mép của thác nước ấy.

Quang cảnh ở đây thật đẹp. Nơi này làm cậu ấn tượng hơn so với dinh thự của cậu ở Arapan hay là cả so với lâu đài của vua. Từ độ cao 80 mét từ dưới lên, Michio có thể nhìn rõ tất cả. Một khoảng trời bao la, những dặng núi cao chót vót được phủ một lớp áo xanh bơi các tán cây, hay là cả một hồ nước to gấp 3 lần sân bóng đá ở thế giới cũ.

Mặc dù là muốn ngắm nhìn thêm chút nữa, nhưng công việc của cậu là tìm nguồn năng lượng thay thế cho Mia. Cậu phải nhanh lên trước khi nó quá muộn.

Michio lấy ra trong túi mình một cuộng giấy da. Đó là Hỏa Đồ. Michio trải Hỏa Đồ xuống đất, so sánh nó với địa hình trước mặt mình.

"Sao nó vẫn chưa hiện lên nhỉ?"

Trên Hỏa Đồ, địa hình mà nó biểu hiện chỉ là là một khu vực bằng phẳng bao la, không có một thứ gì chắn tầm nhìn của Michio tới với chân trời. Nó khác hoàn toàn so với cảnh tượng hùng vĩ này.

'Chắc là có lối đi bí mật ở đây.' Michio đặt tay lên cằm suy nghĩ.

Emili đã kể là cô tìm thấy tấm Hỏa Đồ và đồ đạc của cha cô ở đây sau khi ông mất tích. Chắc chắn nơi này đã xảy ra một chuyện gì đó. Không thể bỏ qua khả năng có một lối đi bí mật được.

Cậu đi rà soát khu vực xung quanh, cố tìm một cánh cửa hoặc một cái hang nào đó.

Michio tìm trên thân cây, trên tán cây, dưới mặt đất,... nhưng không có một chút manh mối gì.

Michio thở dài, ngồi bệt xuống đất và nhìn tấm Hỏa Đồ.

'Mày muốn nói gì với tao vậy?'

Michio thơ thẩn. Cậu ngáp một hơi dài dưới ánh mặt trời. Michio đi từ sáng nên giờ có lẽ đã là trưa mất rồi. Thường thì giờ này cậu đang ăn trưa với gia đình Solamai và ngủ một giấc lấy sức. Một giấc ngủ dài nghe thật là thoải mái, tới nỗi Michio cũng đang dim dim đôi mắt.

Đúng lúc đó, một tia sáng chiếu vào mắt Michio khiên cậu chú ý. Ánh sáng được rọi từ ánh Mặt Trời vào Hỏa Đồ và tới mắt Michio.

Vì một mặt của tấm Hỏa Đồ khá là bóng nên việc phản quang này cũng có thể hiểu được. Cái khó hiểu là tại sao tấm Hỏa Đồ lại bóng tới vậy?

Michio phải suy nghĩ.

'Khoan đã'

Michio nhận ra được một điều. Tấm bản đồ này được đặt tên là Hỏa Đồ. Mà Hỏa có nghĩa là lửa, trong trường hợp này lửa ở đây có nghĩa là ánh sáng và sức nóng của Mặt Trời.

Ngay lập tức, Michio cầm tấm Hỏa Đồ lên và đưa mặt bóng của nó chiếu thẳn vào Mặt Trời.

Michio bình tĩnh chờ đợi, đợi cho một sự việc nào đó sẽ xảy ra. Và nó xảy ra thật. Phần bóng của tấm bản đồ đột nhiên chảy nước. Một thứ nước bóng và trươn tuột, Michio nhận ra đó là một lớp sáp mỏng nhưng đủ để ẩn giấy thứ ở bên dưới nó.

Michio quay nó lại và nhìn vào thành quả. Có một dòng chữ cổ được viết bên trên đó.

Michio lấy trong túi mình một cuốn sách. Nó là cuốn sách dạy đọc ngôn ngữ cổ mà Michio tìm thấy trong thư viện dinh thự của mình.

'Mình định dùng cuốn sách này để bén lửa. Ai dè nó lại có ích vào lúc này. Xin đa tạ book-sama.' Michio sung sướng nghĩ.

Sau một thời gian táy máy với cuốn sách, Michio cuối cùng đã dịch được dòng chữ đó.

"Đường lên thiên đường cũng như hướng xuống địa ngục."

'Ý là sao?'

Michio mù tịt về câu nói này. Hay là nó là một cậu đố? Hay là cậu phải đi xuống thác nước để tìm câu trả lời?

'Mệt thật, giờ lại phải lẽo đẽo xuống thác.' Michio thở dài.

Đột nhiên, bầu trời bỗng tối sầm lại, gió thổi mạnh khiến lá bay, cây cối đung đưa dữ dội. Michio vội quay lại. Trước mặt cậu là một hố đen to bằng cả một căn nhà đang hút mọi thứ vào.

'Khốn thật!'

Michio vội bám lấy một thân cây gần đó. Do gió hút quá mạnh, cơ thể của Michio bị nhấc bổng lên trên mặt đất. Cậu như một lá cờ phất phơ trong gió.

'Sao mình lại nghĩ tới cái kiểu so sánh ấy vào thời điểm này nhỉ?'

Gió xoáy ngày càng mạnh. Những cái cây xung quang cũng đã bỏ cuộc, bật gốc và mất dạng trong tâm lỗ đen.

Michio dần càng mất sức. Cậu sắp không thể chịu được nữa. Cậu cần lập ra một kế hoạch thoát thân ngay trước khi bị hút vào đó. Michio có thể bỏ tay ra và đị hút vào đó, có thể cậu sẽ gặp may mắn nếu bên kia có thứ gì đó. Nhưng nếu không thì cậu có thể bị nghiền thành từng mảnh nhỉ. Cậu không thể đánh liều như vậy.

'Được rồi, đành dùng cách này thôi.'

Michio đột ngột thả tay ra, cậu lập tức bị cuốn vào trong gió xoáy. Nhanh như cắt, Michio rút ra trong túi khẩu súng Desert Eagle của mình, chĩa nó lên trời và bắn. Đồng thời, Michio dồn ma lực vào Gia tốc vector của mình vào phát đạn đó. Lực đẩy của phát súng đẩy mạnh Michio xuống dưới trước khi cậu tiếp xúc với hố đen. Một pha thoát chế trong gang tấc của Michio diễn ra thật ngoại mục.

'May quá, thoát rồi. May mà mình vẫn còn đủ ma lực. Giờ chỉ còn bắn được thêm một phát nữa thôi, để dành để...'

Hố đen bỗng to lên gập bội, lúc hút của nó cũng mạnh lên. Mọi thứ như bị xé toạc ra trong gang tấc. Mặc dù đã thoát được lúc nãy, Michio vẫn bị hút thẳng vào trong cái lỗ đen đó.

'Hời... khỉ thật.'

Michio mất dạng trước tâm hố đen. Cái hố được duy trì thêm một thời gian nữa rồi nhanh chóng biến mất như lúc nó xuất hiện.

Mọi thứ quay trở lại dáng vẻ bình yên của nó.

Hiện tại, Michio đang đứng ở một khoảng không bao la, kì lạ. Cậu nhớ lại, nơi này giống hệt khoảng không hư vô mà Lumitas đã từng chỉ cho cậu. Ngoại trừ lần này thay vì đen ngòm, nó lại có một bầy trời đỏ rực như máu.

"Nơi quái quỷ gì thế này?"

Đột nhiên, tấm Hỏa Đồ trên tay Michio bỗng rức sáng. Nó cháy lên một ngọn lửa xanh.

"Cái chết tiệt!"

Michio giật mình thả tấm Hỏa Đồ xuống. Cậu nhận ra là ngọn lửa không có nóng, nó có một hơi ấm khá là dể chịu. Rồi cậu nhận ra mình phản ứng hơi thái quá mà xấu hổ nhìn ngó xung quanh.

Michio từ từ lại gần tấm Hỏa Đồ. Ngọn lửa xanh đã biến mất, giờ thì cậu có thể cầm nó lên trở lại.

Ngay bây giờ, thay vì một khu vực không có gì, tấm Hỏa Đồ lại hiện lên một thung lũng hiểm trở với các ngọn núi cao với các vực thẳm.

'Cái quái gì vậy. Có chỉ đường thì cũng phải thật tí chứ. Với cái nơi không có gì này thì lấy đây ra đồi núi với vực thẳm?'

Michio hạ tấm Hỏa Đồ xuống. Cứ nghĩ là sẽ thấy chân trời đỏ rực màu máu, cậu lại thấy những ngọn núi lửa đang phun trào, những hồ dung nham nóng bỏng. Mọi thứ đột nhiên "nóng" lên một tầm cao mới.

"Chúng mày troll tao à?"

Từ một vùng đất hoàn toàn không có gì trong phút chốc đã chuyển thàng một thung lũng không khác gì địa ngục.

Michio bỗng giật mình nhận ra.

"Thì ra là vậy."

Ý nghĩa của câu nói "Đường hướng lên thiên đường cũng như hướng xuống địa ngục." Giống như nhiều câu truyện thần thoại mà Michio đã tường nghe. Đôi khi kẻ đã chết sẽ phải đi xuống địa ngục để rửa hết tội lỗi của mình rồi mới được đi lên thiên đường. Về với đất mẹ.

Vậy trong trường hợp này, "đi xuống" tức là xuống địa ngục.

Và đây là địa ngục.

"Mình không nghĩ là sẽ có ngày được xuống địa ngục đấy."

Michio cuộn tấm Hỏa Đồ lại, cậu đi thu thập những thứ rơi ra khỏi túi sách của cậu.

'Quay lại mục tiêu vậy.'

Cậu đứng dậy, phủi quần áo và tiếo tục cuộc hành trình của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro