Chương 31: Vòng cổ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi về lại làng, Michio lấy ra trong túi sách thể thao của mình một ổ bánh mì. Cậu ngồi xuống và xé từng miếng một thưởng thức.

"Công nhận là bánh mì ở đây ngon thật."

Cậu vừa ăn vừa nói. Nhưng dù có khen ngon cỡ nào, Michio cũng không thể thưởng thức nó môt cách bình thường.

"Cho tôi hỏi cô này..." Michio lên tiếng.

Người Michio đang bắt truyện là Ra'khan. Cô là tộc trưởng của bộ tộc Oni ở quỷ giới, một cô gái có khuôn mặt khá sáng sủa và kĩ năng đối kháng tuyệt vời. Vì là một Oni nên đặc điểm nhận dạng rất rõ ràng. Cô cao hơn 2 mét, có một làn da đỏ sẫm và hai chiếc sừng nhô ra trên trán.

Nghe thấy Michio bắt truyện với mình, Ra'khan giật mình thưa.

"D-dạ?" Cô ấp úng.

Không màng tới câu trả lời lịch sự mà đầy bất thường của Ra'khan, Michio nói tiếp.

"Lúc mới tới đây tôi bị cô trói chặt và lê dưới mặt đất, sau đó bị bắt là tù binh mặc dù cô vẫn đối sử tử tế với tôi. Khi cô biết tôi là con trai nên cô đối sử bình đẳng với tôi nhưng thay vì ngang hàng, cô lại sợ tôi. Cuối cùng sau khi thấy tôi sử dụng khả năng của mình để tự vệ, cô lại làm cái trò mà tôi không thể nào hiểu nổi. Vì thế tôi sẽ hỏi cô và hãy trả lời tôi thành thực: Cô đang làm cái QUÁI gì thế?"

Xét về tổng bộ, hiện tại Michio đang ngồi trọn trong lòng của Ra'khan và được cô mướm bằng những thứ đồ ăn ngon nhất. Bên cạnh đó, một số cô Oni lại đang hì hục chế tạo một cái 'ngai vàng' bằng gỗ nhanh nhất có thể. Và ngoài ra, số còn lại thì đang cúi rạp đầu trước Michio, tôn cậu như là vua.

"Ý ngài là sao ạ? Tôi không rõ." Cô nàng cố đánh trống lảng.

"Còn giả bộ à?" Michio cười nhạt. "Thôi thì tôi sẽ nghĩ đây là lòng thành của cô đối với tôi nhưng tôi không hề thích điều này một chút nào. Cô có thể đem đồ ăn tới đãi tôi, tôi sẽ nhận, nhưng việc cúi đầu và chế 'ngai vàng' này rõ ràng là quá... Ra'khan, bỏ tay ra khỏi thắt lưng thắt tôi."

Theo như lời Michio, Ra'khan đang cố tháo thắt lưng và tụt quần cậu ra. Cô làm một cách không do dự, biết mình đang làm gì, chỉ có Michio là đang mù tịt.

"Ngài không muốn trừng phạt bọn tôi bằng cây gậy đấy à?" Ra'khan hốt hoảng.

"Dù có sống tới 1000 kiếp nữa tôi cũng không bao giờ làm vậy." Michio đáp.

Cậu thở dài, xé một miếng bánh mì lên miệng rồi đút chỗ còn lại trong túi, đứng lên.

"Các cô quá ám ảnh về chuyện đó rồi đấy. Nó chỉ là một câu truyện để dọa trẻ con thôi. À mà khoan, nghe có vẻ sai sai."

"Nhưng..."

"Không nhưng nhiếc gì hết. Cứ xử với tôi như một người bình thường xem nào. Nó đâu có phải quá khó." Michio cười, trấn an mọi người.

Thấy vậy, Ra'khan đành nhuốt nước bọt. "Nếu... nếu ngài đã nói vậy."

Trả lời xong, Ra'khan xua tay ra hiệu những Oni khác ngồi xuống. Họ đều ngần ngại, gượng gạo ngồi xuống.

"Ra'khan này." Michio nói.

"Dạ! À nhầm... anh có chuyện gì muốn nói à?" Ra'khan đáp lại.

"Hừm... của cô này..." Michio nắm lấy tay Ra'khan, đặt lên tay cô một cái bịch bằng vải. "Đây coi như là quà chia tay và cũng là quà cảm ơn của tôi đối với nhưng gì cô đã làm cho tôi."

Ra'khan ngẩn người. Cô từ từ mở nó ra. "Một hòn đá màu xanh lục?"

Trong cái bịch mà Michio tặng là một viên đá sáng hình trụ, chiều dài bằng hai đốt ngón tay.

"Đấy thực chất là thạch anh. Tôi nhặt được nó lúc ở trong động đấy. Về cơ bản tôi thấy tộc Oni các cô toàn là con gái, với lại ai cũng xinh đẹp như nhau mà không có tí trang sức nào để tô điểm thì hơi phí. Vì thế nên..."

Michio lấy một sợ dây thừng đã đứt, tuốt nó đi sao cho độ dày vừa đủ, lấy viên thạch anh đó và buộc lại thành một chiếc vòng cổ.

"Nó sẽ là biểu tượng cho tình bạn của chúng ta. Vì thế nhớ là luôn giữ nó bên mình nhé."

Ra'khan đặt tay kên cổ mình. "Biểu tượng của tình bạn..."

"Tộc trưởng, trong chị... rực rỡ quá!" Một cô gái trong đáp đông lên tiếng.

"Nó đẹp... đẹp quá!" Tiếp tục có thêm những tiếng trầm trồ.

"Vậy... vậy à?" Ra'khan ngạc nhiên.

Cô không ngờ một chiếc vòng cổ lại khiên mọi người phản ứng như vậy. Cô nhìn vào bát uống nước để xem hình ảnh phản chiếu của mình. Và đúng thật. Cô khác hẳn bình thường. Mọi hôm cô luôn là một nữ thợ săn hoang dã, nay lại được tô điểm thêm một chút nét quyến rũ của thiếu nữ.

Sau một hồi ngắm nghía Ra'khan, tất cả các Oni khác đều quay sang nhìn Michio với ánh mắt phát sáng.

"Ể? Sao mọi người đều quay sang nhìn tôi hết vậy?" Michio ngạc nhiên hỏi.

Thay vì nhận được câu trả lời, cậu lại bị tất cả các Oni trong làng vồ lấy.

"Oái!!! Cái gì vậy?!" Michio hét toáng lên.

Người thì ôm tay phải,người thì ôm tay trái, còn có cả người ôm lưng Michio. Tất cả bọn họ lao tới, cô chiếm cho mình điểm đứng gần nhất với Michio, dí cả những điểm nhạy cảm của cơ thể mình vào cậu.

"Michio-sama! Vòng cổ của em đâu ạ?" Một cô Oni nói.

"Của em nữa!" Một cô khác lên tiếng.

"Thế còn của em?!" Lần này lại mà chả một bé gái.

"Làm ơn! Thả tôi ra và tôi sẽ giải thích. Làm ơn! Tôi... ngạt thở giờ." Michio nói trong khi bị ngực của một Oni ép vào mặt.

A few moment later...

"Tạ ơn chúa nó đã dừng lại." Michio tựa tay vào cột, thở hổn hển lấy hơi. "Xém chút nữa là tôi thấy cụ tổ."

Michio quay lại. Một dàn những cô gái   Oni trẻ đang ngồi ngoan ngoãn trước mặt cậu. Ai ai cũng hơn hở chờ cậu trả lời.

'Chao ôi sao mà giống chó quá vậy?' Michio nghĩ.

"Nói thật thì tôi không lấy được nhiều đá thạch anh nên không thể tặng các cô được." Michio nói.

Nhận được câu trả lời, một tiếng xầm xồ thất vọng vang lên, tiếng đó là hàng loạt những bộ mặt buồn thiu.

'Giống y như chó vậy.' Michio nghĩ.

"Nhưng mọi người đừng buồn. Lần sau quay lại tôi sẽ đem thêm mà. Lần sau tôi sẽ đem hẳn đồ trang sức do con người làm đó, còn đẹp hơn thế này nhiều."

Những khuôn mặt u sầu phút trốc lại trở thành tươi vui. Các Oni đều mừng ra mặt, nhanh nhảu hỏi.

"Thật ạ? Ngài nói thật chứ?"

'Éo sai vào đâu luôn. 🐶'

"Ừhm, tôi không nuốt lời đâu." Michio vui vẻ đáp.

Các Oni đều mừng rỡ ôm nhau, riêng Ra'khan nghe thấy vậy lại vội vàng đi tới.

"Anh định... đi luôn à?" Ra'khan hỏi.

"Ừ. Tôi làm xong mục đích của mình rồi nên tôi sẽ quay trở lại trên kia." Michio đáp.

Trong lòng Ra'khan như thắt lại. "Vậy... vậy à."

Không khí giữa hai người bỗng trở nên nặng nề. Ra'khan không thể nói thêm được lời nào. Và cô cũng không biết tại sao. Tại sao cô lại không nói được gì? Hay có phải tại Michio, người bạn đầu tiên của cô?

"Cô đang buồn vì tôi sắp đi đúng không?" Michio hỏi, không quên kèm theo nụ cười gian xảo tiêu biểu của mình.

Ra'khan giật mình. "Thì... anh là bạn tôi mà. Ta mới quen nhau chưa được bao lâu thì anh lại phải đi rồi. Tôi không buồn sao được."

Ra'khan phồng má, bĩu môi. Với một tộc trưởng của một bộ lạc, cô cư xử như một đứa trẻ vậy.

"Cái cô này. Tôi sẽ quay lại mà. Cô không nghe những gì tôi mới nói à?"

"Có thật hông?"

"Thật!"

Câu trả lời của Michio không có vẻ thuyết phục Ra'khan là bao. Cô nàng vẫn nhìn chằm chằm vào cậu với cử chỉ như muốn trói cậu lại cho khỏi bỏ trốn.

Michio thở dài, cậu đặt tay lên trước ngực Ra'khan, chỉ về phía chiếc vòng cổ.

"Thề dưới danh dự của tình bạn, tôi sẽ quay trở lại nơi này." Michio mỉm cười.

Ra'khan nghe thấy thế liền cảm thấy yên tâm hơn. Cô nắm chặt lấy tay của Michio. "Nhớ quay lại đó nha."

Michio thẫn người, nhưng cậu mỉm cười. "Tất nhiên rồi."

Một lúc sau, Michio rút ra trong cặp sách của mình tấm Hỏa Đồ. Michio giương tấm bản đồ về phía mặt trời và nói:

"Đừng lên thiên đường cũng như đường xuống địa ngục."

Ngay lập tức, một hố đen bỗng xuất hiện như lúc Michio mới tới nơi này. Không khí bị hút vào lỗ đen mạnh lên, khiến mọi người phải loay hoay mới đứng vững được.

"Vậy tôi đi nhé." Michio nói.

"Đi cẩn thận." Ra'khan đáp lại.

Mọi người trong làng đền vẫy tay chào tạm biết Michio. Nếu không nhìn nhầm, hình như cậu còn nhìn thấy một vài người đang khóc sướt mướt.

Michio thở dài rồi cười mỉm. Cậu thả lỏng cơ thể, để cho hố đen hút mình vào bên trong.

"Tôi sẽ quay lại sớm thôi." Michio nói.

Vừa dứt lời, cả cơ thể Michio bỗng biến mất bên trong hố đen. Miệng hố đóng lại, gió bắt đầu nhẹ đi rồi mất hẳn. Mợi thứ chỉ trong phút chốc đã trở nên im ắng.

"Tộc trưởng ơi." Một cô bé Oin kéo gấu áo Ra'khan và hỏi. "Liệu ngài ấy có quay lại thật không?"

Ra'khan giật mình. Cô im lặng một lúc rồi mỉm cười trả lời cô bé đó.

"Chị chắc chắn là anh ta sẽ quay trở lại." Ra'khan nhìn xuống chiếc vòng cổ phía trước ngực mình. "Dù gì thì chị với anh ấy là bạn mà."

Khu rừng đang yên ắng bỗng một tiếng nổ chói tai vang lên. Một hố đen xuất hiện từ hư không, nhưng thay vì hút mọi thứ vào cái lỗ đen ngòm đó, nó lại nhả ra toàn đất chát, lá cây, cành cây từ đầu bên kia.

Michio bị hất ra một cách đầy đau đớn, hạ cánh bằng mặt. Điểm rơi đã thay đổi so với lúc cậu vào. Bàn đầu là bên vách của thác nước, bây giờ cậu lại đang ở thung lũng ngay phía dưới.

"Có vẻ là cầu nối không ổn định chăng?" Michio nói thầm, tranh thủ lấy ra vài ngọn cỏ còn mắc trong miệng. "Hay là nó sẽ đặt điểm thả ngẫu nhiên?"

Không màng về câu hỏi đó nữa, Michio thu xếp đồ đạc của mình và hướng về hướng làng, nơi mà Mia, Emili và Mirinki đang đợi cậu ở nhà.

"Được rồi, bắt đầu đi về..."

Michio dừng lại. Giờ cậu mới để ý, hiện giờ là ban đêm. Nhìn vào mặt trăng đang ở giữa đỉnh đầu cậu, Michio đoán hiện tại đang là nửa đêm.

"Làm thế nào mà... mình chắc chắn là mới đi có vài tiếng thôi mà." Michio suy nghĩ. "Lúc xuất phát thì mới sáng sớm. Lúc vào quỷ giới thì hình như là giữa trưa, và giờ thì... hay là thời gian ở quỷ giới chạy chậm hơn so với ngoài này?"

Michio lắc đầu cho qua.

"Mà thôi, dù sao cũng nhanh lên rồi về đã, kiểu gì mình cũng ăn chảo vào đầu cho xem."

Michio gồng mình và chạy, khi đó, cậu có thể sử dụng Gia tốc vecto để tăng tốc cho bản thân. Chỉ cần như thế, Michio phóng như bay về làng.

Trên đường đi, Michio phải hết sức tập trung mới có thể chạy mà không đâm vào vật thể. Nhưng lần này, cậu lại không phải làm thế.

Trên đường đi của Michio, cây cối đề đổ gẫy một cách bất thường, như thể một vật gì đó to lớn lao vài và đốn đổ những gì trên đường đi của nó. Và quan trọng hơn, dấu vết này đang hướng về làng của Mirinki.

"Có gì đó không ổn." Michio nói thầm.

Cảm thấy lo lắng, Michio tăng tốc độ chạy của bản thân lên, cố gắng chạy về làng càng nhanh càng tốt.

Khi đến gần làng, Michio ngửi thấy mùi máu tươi phảng phất quanh đó. Cậu dùng lại, bước chân đi thêm vài mét nữa.

Những gì cậu thấy là một cảnh tượng đầy chết chóc.

Ngôi làng lúc trước còn vui vẻ, tràn đầy sức sống, bây giờ đang đang bị vấy đỏ bởi máu.

Nhà của đổ nát, xác người nằm la liệt khắp nơi, mau đỏ tạo thành dòng dưới mặt đất. Michio lặng lẽ đi vào. Xung quanh cậu chỉ có cái chết bao phủ. Hầu như không còn ai còn sống. Nhưng người may mắn ở lại với cõi dương thì đang khóc thảm thiết bên cạnh xác người thân của mình. Một bà mẹ đang bế trên tay con gái đã chết, hay là một người chồng đang gục ngã trức cơ thể đầy máu của vợ và con trai mình, còn đến cả những kẻ vì quá sợ hãi vò đầu bứt tai ngồi một góc trong bóng tối.

Michio không màng tới họ, cậu tiếp túc đi tới căn nhà nhỏ ở riêng của 3 mẹ con Mirinki.

Đúng như dự đoán mà cậu không muốn nhất, cả căn nhà của 3 mẹ còn giờ đã sụ đổ, cả căn nhà như bị xâu xé một cách tàn nhẫn. Mảnh vụn vỡ của gỗ nằm ở mọi nơi dưới đấy, những gì còn trụ được thì lại đang bốc cháy.

Michio tiến lại gần, cậu xem xét bên trong căn nhà nhỏ.

Bàn ghế, giường chiếu đề bị phá vỡ hết. Điều Michio chú ý là đống thức ăn vương vãi dưới sàn bên cạnh chiếc bàn gẫy. Đây là bằng chứng cho thấy họ bị tần công lúc mặt trời đã xuống hẳn.

LỘP CỘP!

Một tiếng động vang lên ở dưới bếp. Michio giâtn mình, cậu lao lập tức tới đó và thấy trong đống đổ nát, Mia đang nằm ở đấy.

"Mia-san."

Michio lại gần, nhẹ nhàng nhấc những mảnh gỗ đang đè lên cơ thể cô ấy. Cậu bắt mạch, may mắn thay là cô ấy vẫn còn sống.

Michio thở phảo. Cậu bế Mia lên, đặt cô ấy dựa vào gốc cây, băng bó lại vết thương trên đầu cô ấy

Ngay lúc đó, Mia dần dần mở mắt. Cô vẫn còn choáng váng sau chuyện đã xảy ra. Và khi nhớ tới bai đứa con gái của mình, cô giật mình chồm dậy.

"Này khoan đã, cô vẫn chưa bình phục mà." Michio nói. Cậu đẩy người Mia xuống.

Mia giật mình. "Bá tước?! Sao ngài... ái!" Đầu Mia bỗng nhói lên một cái.

Cô thở dốc ròi tựa mình vào gốc cây.

"Cô mất nhiều máu lắm, tốt nhất là ngồi nghỉ đi đã." Michio khuyên.

"Ngồi nghỉ?" Mia thốt lên một hơi yếu ớt. "Làm sao tôi có thể ngồi nghỉ khi hay đứa con của tôi đang gặp nguy hiểm được?"

"Vì nguy hiểm nên tôi mới bảo cô ngồi ở đây." Michio đáp.

"Ngài không hiểu đâu. Thứ tấn công chúng tôi... là một..."

"Một con ma thú mang hình dạng của một con gấu xám và cao 5 mét." Michio ngắt lời.

"Sao ngài...?"

"Tôi ngửi thấy mùi đặc trưng của gấu qua nơi này, và nó phải rất lớn mới có thể tàn phá được như vậy."

Michio lấy một mảnh vải, quấn vào vết thương của Mia.

"Hiện tại là đang vào mùa thu, lúc này nó đang đi kiếm thức anh dự trữ cho mùa đông. Nhưng mà... làm tới mức này, con ma thú này không bình thường."

"Ý ngài là sao?"

"Ý tôi là Mirinki-san và Emili-san vẫn còn khả năng là còn sống và việc cứu họ không hề dễ đâu." Michio nhìn xa xăm. "Xin lỗi vì đã về muộn."

Khi băng bó cho Mia xong, Michio đứng đậy, cậu lấy khẩu súng của mình ra, lên đạn và đút vào thắt lưng.

"Bá tước Michio!" Mia lên tiếng, giọng cô nghẹn ngào, mắt ướt đẫm. "Làm ơn, hãy cứu con tôi."

Michio im lặng, cậu gật đầu rồi quay mặt về phía khi rừng.

"Rồi tao sẽ găm một viên đạn vào sọ não mày, ma thú à."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro