Chương 8: Cuộc chiến đẫm máu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Livia run lập cập. Không vải vì cô sợ, mà là vì cô đã bị tổn thương.

"Không thể nào..." Livia nói trong cơn nức nở. "Cháu không tin!"

Irv nhìn cô, đôi mắt của cô ta vô hồn, cô ta hoàn toàn không phải là người mà Livia biết.

"Tại sao cô lại làm điều này?" Livia hỏi.

Irv vẫn im lặng và nhìn Livia. Rồi cô ta cưởi bỏ áo choàng. Bên dưới lớp áo choàng đó là bộ đồ đầu bếp hằng ngày của cô ta.

Cô ta trả lời: "Cháu không hiểu đâu. Đây là điều mà ta phải làm. Vì vậy nếu muốn giữ mạng mình, ta khuyên cháu nên đầu hàng đi."

"Không! Cháu sẽ không đầu hàng!" Livia hét lên. "Cháu sẽ đem tự do cho mọi nô lệ trong biệt thự này. Vậy tại sao cô lại theo phe hắn? Tại sao!?"

Irv thở dài. "Cháu không hiểu đây." Cô ta nói. "Bây giờ hãy đầu hàng đi."

Livia nghiến răng. Số lượng nô lệ có thể áp đảo hai người họ nhưng những nô lệ này lại không có kinh nghiệm chiến đấu. Nếu chọn con đường chiến đấu chỉ có thể là một cuộc chiến sinh tồn, nhưng liệu họ có thể thắng được? Và làm sao Livia có thể đấu lại Irv, dù cô ta đã phản bội lại cô, nhưng cô cũng đã có những kỉ niệm cùng cô ta.

Livia bị đưa vào thế. Có quá nhiều lựa chọn. Cô không muốn đầu hàng, nhưng cô không thể hi sinh mọi người.

"Thôi nào Livia, đừng cứng đầu nữa." Irv nói. "Nếu cháu đầu hàng, Duwa-sama xem xét lại và tha mạng cho cháu."

"Khoan đã." Bỗng Duwa lên tiếng.

Hắn nhìn Livia, đôi mắt sắc sảo và nụ cười ranh mãnh hiện lên trên khuôn mặt hắn.

"Ai bảo là tao sẽ tha mạng cho nó?" Hắn nói.

Irv giật mình nhìn Duwa.  "Nhưng thưa bá tước." Cô ta nói. "Đây chỉ là một lỗi lầm khờ dại của con bé thôi mà, mong ngài tha tội..."

Duwa trừng mắt nhìn Irv. Irv tái mặt, cô im lặng đứng nghiêm.

"Tại sao tao lại phải tha cho nó?" Duwa nói. "Chính nó có ý định giết tao, nếu tao để nó sống, không phải nó sẽ cố giết tao lần nữa sao?"

Duwa quay về phía Livia. Hắn cười, nụ cười ấy khiến Livia rùng mình. Cô dương con dao của mình lên, chĩa về phía Duwa phòng thân, ánh mắt cô tức giận.

"Này Irv." Duwa nói.

"Dạ?" Irv trả lời.

"Giết Livia cho tao."

Irv giật mình. Cô nhìn Livia với ánh mắt sợ hãi, rồi quay sang nhìn Duwa.

"Tôi cầu xin ngài, làm ơn tha cho con bé." Irv quỳ xuống cầu xin Duwa, ánh mắt cô ta hoang mang.

Livia thơ thẩn. 'Nếu cô ta là người của Duwa thì tại sao lại cầu xin tha chết cho mình?' Livia nghĩ.

"Làm ơn, đừng ra lệnh cho tôi làm vậy." Irv cầu xin Duwa.

"Làm đi Irv." Duwa lên tiếng, giọng điệu đe dọa. "Hay là mày muốn con gái mày phải chết thay cho nó."

Nói đên đây, Irv dừng lại. Cô ta đứng lên, cầm thanh kiếm dính máu trên tay.

Livia hoang mang. "Cô định làm gì?" Livia hỏi, giọng cô run run. "Cô định giết cháu thật sao."

Irv im lặng. Cô ta tiến gầy Livia, sát khí tỏa ra từ cô ta. Livia sợ hãi lùi lại.

Bỗng một vài người trong nhóm của Livia. Họ che chắn cho Livia.

"Nếu ngươi muốn làm hại Livia-sama, ngươi phải bước qua xác ta trước đã!" Một người nô lệ hét lớn.

"Đúng thế." Một vài người khác tiến lên, chỉ để lại Livia cùng Oi ở hàng sau.

Irv nhìn họ, rồi cô lao vào tử chiến với họ.

Livia vừa ngạc nhiên, vừa sợ hãi. Họ vì cô mà quyết hi sinh thân mình. Nhưng tại sao lại vậy? Câu hỏi đó khiến cho Livia cảm thấy có lỗi. Cô khóc.

Irv như một con quái vật, tất cả những nô lệ chiến đấu với cô đều bị giết chết. Mỗi người một xông vào, là người đó bị giết chết. Không phân biệt nam hay nữ, già hay trẻ, họ đều bị tàn sát.

Livia cực kì hoảng sợ. Những tiếng hét, những khuôn mặt sợ hãi đã ám ảnh trong tâm trí cô. 'Tại sao?' Cô nghĩ. 'Tại sao mọi chuyện lạ diễn ra như thế này?'

Livia suy sụp. Cô khụy xuống, ôm đầu mà khóc.

"Livia-san!" Oi hét lên lo lắng. "Mau rời khỉ đây thôi."

Livia không trả lời, cô chỉ quỳ xuống đó. Cảm giác sợ hãi tràn về phía cô. Nỗi sợ chết, nỗi sợ sẽ làm mọi người thất vọng, nỗi sợ sẽ khiến cho mọi người chết chỉ vì cô. Những áp lực đấy đè lên cô. Cứ mỗi một giây trôi qua, là một người lại chết vì cô. 'Làm sao đây?' Cô nghĩ. 'Làm sao đây? Làm sao đây? Làm sao đây? Làm sao...'

Đột nhiên, Livia choáng tỉnh. Cô đứng dậy, rút ra trong túi một cái còi. 'Cái còi của Michio.' Cô nghĩ.

"Cái gì vậy Livia-san?" Oi hỏi, giọng cô bé có một chút sợ hãi.

Livia nhìn vào chiếc còi, rồi nhìn Oi, ánh mắt cô lóe lên một tia hi vọng. "Đấy là thừ sẽ cứu mạng chúng ta."

Ở bên kia, Irv đã giết được một nửa số nô lệ, và đang tiến sát về phía Livia.

Livia bắt gặp ánh mắt của Irv, ánh mắt vô hồn, chứa đầy sự chết chóc.

Livia lấy hết can đảm, cô hít thật sâu và thôi chiếc còi.

Một âm thanh chói tai vang lên. Âm thanh ấy khiến cho Irv ngạc nhiên.

"Ha ha ha!!!" Duwa cười khoái chí. "Mày nghĩ là làm vậy sẽ chống lại được Irv à?"

"Không." Livia nói, ánh mắt cô toát lên được một niềm tin, một sức mạnh kì lạ. "Tất nhiên là tôi không thể chống lại cô ấy. Nhưng anh ta có thể!"

"Anh ta?" Duwa ngạc nhiên nói.

Không biết từ đâu ra, một âm thanh to đến điếng người phát ra khiến cho tất cả mọi người trong phòng phải bịt tai lại. Sau đó, một tiếng keng lớn phát ra, Livia quay sang nhìn, cô cực kì ngạc nhiên. Irv bỗng dưng làm rơi thanh kiếm, cô ta loạng choạng, cánh tay cầm kiếm của cô ta run cầm cập.

"Cái... gì vậy?" Duwa lo lắng hỏi. "Tại sao mày lại làm rơi vũ khí?"

"Tôi... tôi không biết." Irv trả lời. Mặc dù cô ta đã lên tiếng nhưng khuôn mặt vẫn lạnh băng.

"Đó, thưa bạn của tôi..." Bỗng một tiếng nói phát ra ở trước cửa ra vào.

Livia quay lại, cô vui mừng, xúc động. "Michio." Cô mừng rỡ nói.

Michio đang đứng đó. Cậu nở một nụ cười tinh quái trên môi. "Đó là phát bắn của tử thần." Cậu nói.

Tất cả mọi người ngõ ngàng. Đặc biệt là Irv, cô ta nhìn Michio với con mắt sợ hãi. Cậu ta không phải loại tầm thường, đòn đánh nhanh đến nỗi cô không thể nhìn thấy.

"Có vẻ là cô khá bận rộn nhỉ, Livia-chan." Michio nói.

"Michio... " Livia thốt lên, những giọt nước mắt lại rơi trên má cô. "Cảm ơn anh."

"Cô có vẻ mít ướt nhỉ." Michio nhanh nhảu nói.

Livia giật mình, cô dận dỗi nói: "Kệ tôi chứ."

"Cô thật là..." Michio than. "Sao lạnh nhạt với người đã cứu giúp cô thế."

"Mày là thằng nào?!" Duwa tức tối hét lên.

Michi mỉm cười, cậu nói: "Tôi là ai không quan trọng, các người chỉ cần biết, tôi đến đây để bảo vệ Livia. Vậy nên các người mà động một ngón tay lên người cô ấy thì đừng có trách tôi."

Câu nói của Michio khiến cho Livia ngạc nhiên. Cô cảm thấy vui, chắc có thể có một chút hạnh phúc.

"Livia-chan." Oi ngạc nhiên nói. "Đây là người yêu của chị à?"

Livia đỏ mặt, cô chối. "Làm gì có, anh ta chỉ là người quen thôi."

"Sao mà đâu lòng thế, Livia-san." Michio nói, giọng có một chút dỗi hời. "Chỉ là bạn thôi sao?"

"Còn anh, tập trung mà chiến đấu đi!" Livia đỏ mặt hét lên.

"He he, cô lúc đỏ mặt trong dễ thương lắm." Michio cười nói.

Lại một lần nữa, Michio lại làm cho Livia ngạc nhiên, trong lồng ngực cô lại nhói thêm một lần nữa

Bất ngờ, Irv lao vào về phía Michio. Cô ta cầm một con dao dài tầm một găng đâm về phía Michio. Nhanh như cắt, Michio phản ứng lại, cậu né sang một bên, đỡ nhát đâm của Irv bằng vũ khí của mình. Cậu khoá tay Irv lại, vặn mình, cậu dùng hông làm đòn đỡ, vật Irv xuống đất. Irv chao đảo, cô bị Michio vật bay ra xa tầm 1 mét. Nhưng trước khi tiếp đắt, cô ta xoay người, chạm đất một cách an toàn. 

Irv đứng dậy, cô nhìn Michio, ánh mắt thể hiện sự ngạc nhiên và thận trọng. "Người chắc chắn không phải là người thuộc khu nơi này, kĩ thuật chiến đấu đấy ta chưa thấy bao giờ cả." Cô ta nói. "Ngươi là ai?"

Michio cười. "Nếu cô muốn biết thì tôi sẽ trả lời." Cậu nói. "Tên tôi là Kobayashi Michio, sát thủ chuyên nghiệp của Livia." Cậu trừng mắt nhìn Irv. "Và tôi sẽ là người đánh bại cô và đưa cô ấy cùng mọi người ra khỏi đây."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro