Chương 1: Gặp Gỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

6.00 a.m Choi gia

- SeokJin à, con đã dậy chưa?
- Con đã dậy rồi thưa mẹ.
- Mẹ vào nhé
- Vâng ạ!
- Mẹ có việc muốn nói với con.
- Mẹ nói đi con nghe đây.
- Con sang Kim gia ở vài hôm nhé!
- Ơ...Sao vậy mẹ?
- Ba mẹ phải đi Ý công tác khoảng 1 tháng với về, chị Hanna con đã đi du lịch với bạn từ sáng sớm, ta không yên tâm để con ở nhà một mình.
Bà lo lắng nhìn đứa con gái mình với ánh mắt đầy hy vọng rằng sẽ không trách bà ấy.
- Mẹ à, con lớn rồi, con có thể tự ở nhà mà như vậy sẽ phiền tới bác Kim đấy mẹ.
- Con gái ngoan ...không sao, mẹ nói chuyện với Kim gia rồi và họ đã đồng ý con đừng lo, họ là bạn thân của cha con nên không sao đâu.
- Vâng ạ, vậy khi nào đi hả mẹ?
- Chiều nay con nhé.
- Vâng ạ...

Bà vừa rời đi, SeokJin đã ngao ngán thở dài, ai mà chẳng nghe qua Kim Gia qui định bảo thủ gắt gao, thiếu gia khó chiều nên phải bắt buộc nhường nhịn, cô phải sống thế nào trong một tháng này đây...

19.00p.m Kim Gia

- Phiền đến ông Kim rồi ...
- Chúng ta đều là chí cốt với nhau sao lại nói những lời khách sáo đó chứ..
- Được rồi tui đi nhé nhờ ông chăm con bé hộ chúng tôi.
- Đồng ý luôn..

Hai người vui vẻ cười nói đưa tiễn nhau thì một góc nào đó, một cục bông nhỏ đã ứa lệ bám chặt lấy tay mẹ.
- Mẹ con không muốn ở đây..
Cô mếu máo gọi mẹ khi bắt gặp ánh mắt sắc bén lườm cô từ trong nhà.
- Ngoan nào con, tháng sau ta về sẽ mua quà cho con mà, ngoan đừng khóc..

Ông Choi thấy thế nhưng không nói gì vì ông cho rằng gửi cho Kim gia là quyết định đúng đắn.
- Chúng ta đi thôi..
Nhanh chóng gỡ tay SeokJin ra khỏi người mình bà Choi vội hôn tạm biệt con gái rồi lên xe.

Cô bây giờ cảm thấy cô đơn, lạnh lẽo giữa căn nhà to lớn này. Ông Kim tươi cười vui vẻ dẫn cô vào nhà vốn bản năng lễ phép nên gặp ai cũng cuối chào. Ông Kim và những người làm cũng rất vui lòng vì độ ngoan và lễ phép của cô. Đến người nam nhân cao lãnh đang ngồi đọc báo ở thư viện thì cô lại rung sợ không dám lại gần chào hỏi. Cả người nam nhân này toát ra toàn là hàn khí đáng sợ.

Ông Kim thấy cô đứng thừ người ra đấy ông liền gọi khiến cô giật giật mình lúng túng.
- Nào.. Sao lại thẩn thờ ra đó...  Theo quản gia Lee lên phòng đi con.
Nghe gọi mình nên hết hồn giật bắn người quay lại trán đổ đầy mồ hôi. Ông Kim lo lắng hỏi thăm.
- SeokJin con không khỏe sao?
- Không ..con không sao ..
- Vậy là tốt rồi.. Con đừng sợ nó thường ngày ít nói nhưng tốt bụng lắm..
- Vâng ạ.

Tốt bụng, hai chữ này có đáng không. Cô cười khổ cho qua rồi lên phòng. Phòng cô và NamJoon đối diện nhau vậy là cứ mở cửa ra xui là gặp mặt hắn.
Cô ngã lưng xuống giường êm ái nhắm tịt mắt lại và chuẩn bị sẵn sàng cho những ngày đấu tranh với tâm lí.

Đi tắm và chuẩn bị đi ngủ, cô khoát lên mình bộ pijama cực kì dễ thương màu trắng có in hình RJ to nhỏ lên đó. Nhảy bổ lên giường trong đầu không nghĩ ngợi gì thêm nữa mà đánh một giấc đến nửa đêm thì đột nhiên y khát nước, giờ này mọi người đã ngủ hết rồi căn nhà rộng lớn tối mịt chỉ có ánh sáng của đèn đường chiếu vào mờ ảo làm cho khung cảnh càng thêm đáng sợ.
Bỏ qua những ý nghĩ đó nhanh chân chạy xuống bếp thì vấp phải bậc thang nghĩ chắc là đau lắm nhưng không đã có ai đó nhanh tay bắt lấy trước khi cô rơi từ lầu hai xuống.
Mạnh bạo ném cô vào trong.
- Đi đâu.
- Tôi.. Tôi khát nước.
- Yên đó
Cô bất giác gật đầu trong bóng tối. Không còn nghe tiếng nói trầm lạnh kia nữa cô một mình đứng trong bóng tối, cô rất sợ y suy nghĩ có ý định di chuyển nhưng nhớ lại lời hắn bảo ở yên đây thì lại không dám nhút nhít nữa.

Cảm giác như ai đó đang ở cạnh mình cô bất giác lên tiếng.
- Là anh à...  NamJoon..  Lên tiếng đi.. Tôi sợ lắm... NamJoon à..
Cô ngẹn lại và nước mắt bắt đầu rơi
- Cầm lấy. Nín đi
- Cảm ơn anh.
- Về phòng đi
- Tôi biết rồi anh ngủ ngon.
- ...

Uống hết ly nước anh đưa cho rồi đi về phòng, nằm trên giường bỗng mặt đỏ lên tuy vẫn không hiểu vì sao nhưng không nên nghĩ nhiều nữa và y tiếp tục đi vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau khi mọi người đều tập trung ở phòng bếp chuẩn bị dùng bữa nhưng lại không thấy cậu Kim đâu. Quản gia Lee vội vàng chạy đi gọi thì SeokJin ngăn lại.
- Để con gọi cho, bác cứ làm việc đi ạ.
- Vậy phiền tiểu thư rồi.
- không có gì đâu.
CỐC.. CỐC
-...
CỐC... CỐC
-...
- NamJoon à..
- Chuyện gì?
- Bác Kim gọi anh xuống ăn sáng.
- Một chút.

Bỗng cánh cửa mở ra một lực rất mạnh kéo cô vào trong và nhanh chóng đóng sầm cửa lại. Cô hoảng loạn nhưng vẫn cố bình tĩnh.
- Anh.... Cần gì à?
Anh không nói gì ép thẳng cô vào cửa, tim cô đập muốn nhảy ra ngoài lắp bắp hỏi.
- Anh...muốn gì?
Hắn vẫn không trả lời và nhìn cô chầm chầm. Anh cao hơn cô tận hai cái đầu nên muốn nhìn cô là phải cuối xuống. Khoảng cách lúc này là rất gần, SeokJin ngại đến đỏ mặt.
- Thắt cà vạt cho tôi.
Anh phà hơi lạnh vào tai cô, bất giác né tránh và khẽ rùng mình.
- Chỉ vậy thôi hả?
- Cô muốn hơn
- Không có.
Hắn cao hơn nên cô phải nhón chân rất khó để đứng vững. Nên hắn đã ngồi xuống cho cô thuận tiện thắt cà vạt. Hắn ngắm nhìn cô, rất đẹp da trắng sứ môi đỏ mọng, đôi mắt tròn không chút ưu phiền. Hồn nhiên tự tại. Làn gió nhẹ thổi qua làm cho mái tóc cô bay. Hắn ngắm nhìn không chớp mắt và tim đã lỡ một nhịp.
- NamJoon à...  Xong rồi.

Anh kéo cô vào lòng cuối xuống mái tóc ấy tham lam hít mùi hương ngọt ngào và đặt lên đó một nụ hôn nhẹ khiến cô thẫn thờ trước hành động ôn nhu đó, nó như cuống cô vào không lối thoát. Giọng nói trầm lạnh vang bên tay khiến đôi đồng tử ấy dãn ra.
- Cảm ơn.
Nói rồi anh ném cô qua một bên rồi bỏ đi. Bây giờ y mới hoàn hồn lại và phát hiện mình đang ngồi dưới đất. Trong lòng nguyền rủa hắn:"Có ai cảm ơn mà ném người ta xuống đất như anh không, đồ thấy ghét."

Cô tức giận đứng lên đóng cửa lại và xuống phòng bếp dùng bữa sáng thì không thấy hắn đâu nữa.
- Quản gia Lee, Kim thiếu đâu rồi ?
- Cậu Kim đến công ty rồi ạ.
- Không ăn sáng sao?
- Không ạ, cậu ấy không bao giờ ngồi ăn sáng với ông Kim cả.

Cô thắc mắc định hỏi nhưng lại thôi, còn cái tên đáng ghét đó nữa cả cha mình cũng hành xử khó ưa. Cô bỏ mặc chuyện đấy sang một bên và từ tốn ngồi xuống dùng bữa cũng ông Kim.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh