Chương 2: Ngủ Chung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối hôm đó hắn về rất trễ. Y trằn trọc không ngủ được đã 2h sáng rồi mà vẫn chưa thấy về.
- SeokJin à mày ngủ đi chứ,  mày lo cái gì. Hắn thấy ghét như vậy ai thèm lại gần.

Y gát tay lên trán trấn an bản thân rằng đừng lo và hãy đi ngủ. Chộp mắt được một lúc thì nghe thấy có tiếng sột soạt ngoài cửa, y bật dậy mở đèn thì thấy hắn đã đứng trước giường mình, quần áo sộc sệch, người đầy mùi rượu, khuôn mặt tròn trĩnh đó của hắn đỏ cả lên hắn đứng nhìn cô chầm chầm và không nói gì.
- Anh đi nhầm phòng rồi.
- Suỵt....
Hắn đưa tay lên miệng và ra hiệu im lặng rồi tiếp tục nhìn y. Cô làm theo lời hắn nói khẽ lại.
- Có chuyện gì à?
Cô thỏ thẻ nói nhỏ đồng thời nghiêng đầu nhìn hắn, hắn cuối xuống gần tai y thủ thỉ châm chọc
- Cô là đồ con sóc nhút nhát.
Y tức giận nhìn hắn thét lên.
- Anh nghĩ mình can đảm lắm chắc.
- Suỵt... Khẽ thôi.
Y bất giác đưa tay che miệng thỏ thẻ đáp
- Còn anh là quả trứng khó ưa.

Vừa dứt lời hắn tỏ vẻ nghiêm trọng nhìn cô, y cứ nghĩ rằng là mình tiêu rồi,  nhưng không hắn nhìn cô rồi cười hề hề như kẻ ngốc. Nhìn bộ dạng của hắn chẳng giống lúc sáng chút nào nhìn dễ thương như con nít vậy. Bỗng hắn ngã nhào lên người cô ôm chặt lấy eo y ngã xuống giường ngáy khò khò có lay cách mấy cũng không dậy, càng lay càng ghì chặc. Vậy là đêm nay cô không thoát được rồi.
Cô ngắm hắn ngủ hai má đỏ ửng vì say nhưng ngũ quan vô cùng sắc sảo hắn rất đẹp, mắt, mũi, miệng đều hoàn mỹ chỉ có cái nết là khó ưa nghĩ đến đó cô chỉ muốn đấm vào mặt hắn vài cái rồi đạp xuống sàn nhưng đột nhiên hắn cười toe miệng trong khi đang ngủ nhìn rất đáng yêu nên thôi. Hắn ôm cô rất chặt và nói mớ rất nhiều nào là:
- Lão Miêu ta sẽ bức chết con Sóc béo nhà ngươi.
- Lão Miêu ta sẽ cho cô biết lợi hại.
- Ta là Hắc Miêu không phải cái trứng.

Hắn nói rất nhiều, làm cô rất khó vào giấc ngủ nghe những lời nói đáng yêu đó cô như người mất hồn ngắm hắn say đấm không có điểm dừng. Sự đáng yêu đó khác hoàn toàn so với sự cao lãnh tàn ác mà hắn mang hằng ngày. Y không biết tại sao mình lại nhìn ngắm khuôn mặt này nhiều đến vậy, y ngây ngốc cười lên, nụ cười tươi của y đẹp như anh đào nở rộ, sự xinh đẹp ấy là dành cho hắn tên ác ma khó ở.

Y ngắm hắn, nghe hắn xưng danh hùng bá thiên hạ y đã dần chìm vào giấc ngủ từ bao giờ không hay. Cái tư thế ám muội ấy cứ như thế cho đến sáng hôm sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh