Chương 6: Khống Chế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm ấy quả là một đêm dài, hắn cứ trằn trọc cả đêm, mãi không ngủ được hắn ra ngoài vô tình đi ngang thư phòng thấy còn sáng đèn nên vào xem thử thì gặp Kim Lão gia vẫn còn ngồi đó ánh mắt hướng về ánh trăng bên của sổ.
- Sao cha không đi nghĩ?
- Còn con?
- Con không ngủ được.
- Lại đây.

Hắn bước lại quì xuống dưới chân ông hành lễ, ông hiền hậu xoa đầu con trai mình đứa con mà hằng ngày mình gọi nó là nghịch tử.
- Ta rất sợ, ta sợ rằng nó quá khó đối với con.
- Con sẽ dốc sức vì cha vì tộc để xứng đáng với ngôi vị Lãnh Chúa.
- Nó không đơn giản như con nghĩ. Nó liên quan đến tính mạng của con. Nhưng mà....
Ông thở dài nặng nhọc tiếp lời
- Thôi được rồi trước sau gì cũng phải đi, dù gì con cũng đã là Lãnh Chúa nên làm tròn trách nhiệm của mình. Ta đã lớn tuổi lắm rồi không thể che chở và bên cạnh con mãi được.
- Không thưa cha, cha sẽ trường thọ mà.

Hắn cuối mặt xuống nén lại nổi buồn trong tim, trong mắt hắn. Hắn biết cha nói thật nhưng lại không thể phủ nhận điều đó. Vì ông là người thân duy nhất của hắn cho đến thời điểm hiện tại.
- Ta càng lớn tuổi thì sức mạnh ta sẽ càng yếu đi đến lúc đó ta lo mình không đủ sức để giải phong ấn cho con. Ta suy nghĩ rất nhiều, và ta quyết định sẽ giải trừ cho con ngay bây giờ. Nhưng pháp thuật và sức mạnh của con rất lớn ta không thể giải hết cùng một lúc nên ta sẽ giải phân nửa, nửa còn lại khi nào về lại Vương Quốc thì con sẽ tự hồi phục lại hoàn toàn.
- Vâng, con sẽ cố gắng hết sức để không làm phụ lòng tin của cha.. Hắc Miêu sẽ thắng.

Hắn nhìn ông bằng đôi mắt kiên quyết,  không để con phải hụt hẫng ông hít một hơi thật sâu và bắt đầu giải phong ấn cho con.

Sáng hôm sau, hắn không đi làm mà đến phòng luyện khí ở dưới tầng hầm bí mật của Kim gia. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn hắn đã biết điều khiển và khống chế pháp thuật. Nhưng mọi chuyện lại không đơn giản như mọi người nghĩ hắn sẽ lấy lại sức mạnh và thống trị Vương Quốc tiêu diệt Lục Cửu Vĩ. Nhưng không, vì sức mạnh của hắn quá lớn và mạnh cần phải sử dụng liên tục mới có thể trở lại bình thường như những Hắc Miêu khác những nếu làm theo cách đấy hắn sẽ bị kiệt sức mà mất mạng. Điều này hoàn toàn chính xác như Kim Lão nghĩ do chính hắn không biết được điều này nên NamJoon đã bị chính pháp thuật của mình phản phệ khống chế ngược lại làm ảnh hưởng đến sức khỏe và tính khí của hắn, lúc trước hắn đã khó tính bây giờ lại hơn gấp bội lần. Mọi người nghĩ rằng chắc có lẽ hắn lo lắng về trận chiến tối nay nên mới như vậy. Nhưng vẫn không thể nào qua được mắt của con người tinh tế và trung thành của Jung Quản Sự.

Trưa hôm đó Hoseok đến tìm hắn để bàn về việc bày trận. Hoseok thật sự rất bất ngờ với bộ dạng của hắn. Người đầy khí tích và sự thù hận. Chẳng khác gì một ác ma thực thụ.
- Kim thiếu..
- Nói.
- Việc bày trận tối nay ngài đã chuẩn bị đến đâu rồi
- Ta tự có cách.
- Còn một việc nữa. Ngài nên kìm chế lại sự nóng giận của bản thân nếu không pháp thuật của ngài sẽ không thể khống chế được nữa.
- Nhiều chuyện,  cút ra ngoài.
- Nhưng sức mạnh của ngài ...
- Ra ngoài.

Hắn giận dữ đuổi HoSeok đi. Đây là lần đầu tiên hắn mắng Hoseok. Hoseok lớn hơn hắn hai tuổi, hai người chơi với nhau từ nhỏ chưa bao giờ lớn tiếng với nhau đến khi Hoseok nhận được chức Quản Sự phò tá hắn, hắn cũng chưa bao giờ nặng lời với Hoseok. Xem ra với tình trạng này sẽ còn bị ăn chửi dài dài.

Hoseok hơi buồn nhưng cũng chẳng biểu lộ ra ngoài nhưng nét mặt của anh đã lọt vào mắt của cô.
- Anh sao vậy, hắn mắng anh hả?
- Không có gì đâu. Tiểu thư đừng lo.
- Hắn quá đáng thật.
- Chuyện thường ngày ấy mà. Tôi có việc phải đi trước tạm biệt.
- Tạm biệt..
- Mà quên nữa... Từ nay trở về sau đừng lại gần Kim thiếu nữa nhé.
- Tại sao vậy?
- Không tốt cho tiểu thư đâu ngược lại rất nguy hiểm. Tôi đi nhé.

Nói rồi anh nhanh chóng quay đi để lại cho cô hàng tá câu hỏi. " Tại sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh