Chương 13. Nhà kho Khổng lồ của Bunce

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bạn thân mến!" Lửng kêu lên. "Chuyện gì đã xảy ra với đuôi của anh vậy?"

"Xin đừng hỏi về nó, làm ơn," ngài Cáo nói. "Nó là 1 chủ đề đau đớn."

Họ đang đào 1 cái hang mới. Họ đào trong im lặng. Lửng là 1 người đào bới rất cừ và cái hang được mở rộng về phía trước bằng một tốc độ tuyệt vời khi có sự góp sức của anh ấy. Họ nhanh chóng đến dưới 1 cái sàn gỗ khác.

Ngài Cáo mỉm cười ranh mãnh, khoe hàm răng trắng nhọn hoắt. "Nếu tôi không nhầm, bạn Lửng thân mến," ngài nói, "hiện giờ chúng ta đang ở dưới cái trang trại thuộc về tên lùn bụng phệ, Bunce. Mà thực tế, hẳn là chúng ta đã ở dưới khu vực thú vị nhất của cái trang trại này."

"Vịt và ngỗng!" lũ Cáo nhỏ reo lên, chúng liếm mép của mình. "Lũ vịt mọng nước và lũ ngỗng béo!"

"Chính xác" ngài Cáo nói.

"Nhưng bằng cách nào mà anh có thể biết được chúng ta đang ở đâu?" Lửng hỏi.

Ngài Cáo lại cười toe toét, lộ ra càng nhiều răng hơn. "Nhìn đây," ngài nói, "Tôi có thể tìm được đường đi xung quanh mấy cái trang trại này với đôi mắt nhắm chặt. Đối với tôi nó dễ như đi trên đất bằng vậy." Ngài vươn lên cao và đẩy 1 cái ván sàn lên, rồi tiếp những cái khác nữa. Ngài thò đầu lên qua khe hở.

"Tuyệt!" ngài hét lớn, tung mình lên trên căn phòng. "Tôi lại làm được! Trúng phóc! Tới đây và nhìn đi!"

Lửng và 3 chú Cáo con nhanh chóng trèo lên theo. Họ đứng sững lại và nhìn quanh với cái miệng mở rộng hết cỡ. Họ quá ngạc nhiên đến nỗi không thế thốt lên lời, bởi vì những gì họ đang được thấy chính là giấc mơ của loài cáo, giấc mơ của loài lửng, là thiên đường cho những loài vật đang đói.

"Đây, anh bạn Lửng già của tôi," ngài Cáo nói, "chính là Nhà kho Khổng lồ của Bunce! Hẵn cất giữ ở đây tất cả những món tốt nhất của mình trước khi đưa chúng ra chợ."

Sát xung quanh 4 bức tường của nhà kho, bên trong những tủ đựng và bên trên những cái ngăn được xếp chật ních từ sàn đén trần nhà, có hàng ngàn con vịt và ngỗng béo tốt, đã được vặt lông và sẵn sàng được nướng lên! Và ở trên cao, được treo ít nhất 1 trăm cái đùi lợn xông khói!.

"Thật là 1 bữa tiệc thị giác" ngài Cáo reo lên, nhảy múa lên xuống. "Anh nghĩ gì về cái này, hở? Thức ăn ngon lành tuyệt vời!"

Đột nhiên, như thể lò xo được bật ra từ chân của họ, 3 chú Cáo con và ngài Lửng đang đói meo nhảy bật về phía trước để bắt lấy thức ăn.

"Dừng lại ngay!" ngài Cáo ra lệnh. "Đây là bữa tiệc của tôi, nên tôi sẽ đảm nhiệm việc chọn món." Vậy là họ lùi về sau, liếm mép của mình. Ngài Cáo bắt đầu di chuyển xung quanh nhà kho để kiểm tra phần thưởng danh giá với đôi mắt lão luyện của mình. 1 sợi nước bọt của ngài chảy xuống 1 bên hàm và treo lơ lửng giữa không trung, rồi rơi xuống đất.

"Chúng ta không được làm quá," ngài nói. "Không được để việc này đi quá xa. Không được để bọn chúng biết chúng ta đã làm gì. Chúng ta cần phải thu dọn sạch sẽ và chỉ lấy đi 1 ít loại thức ăn đã chọn. Vì vậy, bắt đầu với việc chúng ta sẽ có 4 con vịt non mập mạp." Ngài lấy chúng khỏi cái ngăn. "Ồ chúng thật đáng yêu và béo làm sao! Không nghi ngờ gì việc Bunce treo 1 cái giá đặc biệt cho chúng ở chợ!... Được rồi, Lửng, giúp tôi 1 tay đỡ chúng xuống... Các con cũng có thể giúp bọn ta... Được rồi... Và giờ... Ta nghĩ chúng ta tốt hơn nên lấy thêm vài con ngỗng... 3 con chắc là đủ... Chúng ta sẽ lấy loại to nhất... Chúa tôi, chúa tôi, anh hẳn chưa bao giờ thấy những con ngỗng tuyệt vời như vậy ở bất cứ đâu... Nhẹ nhàng thôi... đúng rồi... Và thêm 1 đôi đùi heo xông khói thì sao... Tôi cực yêu thích chân giò xông khói, anh thì sao, Lửng... Nếu anh không phiền làm ơn đưa cho tôi cái thang..."

"Ngài Cáo trèo lên thang và truyền xuống 3 cái chân giò lộng lẫy. "À anh có thích thịt ba chỉ xông khói không, anh Lửng?"

"Tôi yêu chúng điên lên được!" Lửng reo lên và nhảy múa 1 cách hưng phấn. "Hãy lấy 1 miếng! miếng to kia kìa!"

"Và cả cà rốt nữa bố!" đứa trẻ nhỏ nhất lên tiếng. "Chúng ta nên lấy 1 ít cà rốt." "Đừng ngốc như vậy," ngài Cáo nói. "Con hẳn biết là chúng ta chẳng bao giờ ăn những thứ như thế."

"Nó không phải cho chúng ta. Nó là cho nhà Thỏ. Họ chỉ ăn rau thôi.

"Lạy Chúa, con nói đúng!" ngài Cáo kêu lên. "Thật là 1 đứa trẻ chu đáo! Hãy lấy 10 bó cà rốt!

Ngay sau đó, tất cả chiến lợi phẩm đã được chất đống gọn gàng trên sàn nhà. Lũ Cáo nhỏ tiến lại gần, mũi chúng giật giật, mắt chúng sáng như sao.

"Và giờ," ngài Cáo nói, "chúng ta nên mượn của anh bạn Bunce 2 cái xe đẩy ở góc đằng kia." Ngài và Lửng đẩy chiếc xe đẩy lại, rồi chất vịt, ngỗng, đùi lợn và thịt ba chỉ xông khói lên. Họ nhanh chóng chuyển chiếc xe đẩy xuống qua cái lỗ trên sàn. Rồi mọi người trượt xuống theo sau. Khi họ đã ở trong hang, ngài Cáo lại đóng những tấm ván sàn lại 1 cách cẩn thận để không ai có thể phát hiện ra.

"Các con yêu," ngài nói và chỉ vào 2 đứa trẻ, "đẩy 2 cái xe này và chạy về với mẹ nhanh nhất có thể. Nói với mẹ là bố yêu mẹ và bảo rằng chúng ta sẽ có khách cho bữa tối – nhà Lửng, nhà Chuột Chũi, nhà Thỏ và nhà Chồn. Nói với mẹ răng đó phải là 1 bữa tiệc thật sự tuyệt vời. Và bảo mẹ rằng bọn ta sẽ trở lại sớm ngay khi bọn ta hoàn thành xong 1 việc nhỏ nữa."

"Vâng bọn con đi ngay thưa bố!" chúng trả lời, mỗi đứa nắm lấy 1 tay cầm của xe và chạy nhanh về phía cuối con hầm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro