Chương 2: Làm bảo mẫu, đi WC rửa mông bị thiếu gia ngốc nhìn lén.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm hôm sau, mấy người say rượu bị ánh nắng chói mắt làm tỉnh giấc. Bức màn trong phòng khách đã quên kéo, vầng sáng màu cam chiếu vào trên cơ thể xinh đẹp, có loại vẻ đẹp của tranh sơn dầu cổ điển, tựa hồ không khí cũng nhiễm hương thơm.

Trải qua đêm qua, mấy người cũng đã thả lỏng, đứng dậy rửa mặt. Ân Yến Từ và Cố Ly Sao làm việc tự do, tắm rửa xong còn có thể tiếp tục ngủ nướng, nhưng hai người khác lại phải chạy đi làm.

Trước khi Chu Vân Khê về nước cũng đã đăng kí một công việc, làm bảo mẫu cho tam thiếu gia của nhà họ Đường. Thật ra chức bảo mẫu này cũng giống như mấy gã sai vặt thời xưa, đi theo chủ nhân xử lý những việc vặt cho hắn.

Lúc trước Chu Vân Khê đã dùng tiền lương đặt cọc mà nhà họ Đường cho cậu để mua xe, chạy hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng tới ngôi nhà cũ của Đường gia, cách trung tâm thành phố rất xa. Ngôi nhà này quả thật có thể gọi là lâu đài, xây dựng kề núi gần sông, lớn nhỏ không đồng nhất, phân bố đan xen. Toàn bộ lâu đài kết hợp giữa màu trắng và màu vàng sáng, lung linh rực rỡ, nhìn thoáng qua ngỡ như tiên cung trong mộng.

Nhà họ Đường không giống như những nhà tỉ phú khác, ngược lại được xưng là xưởng binh khí quân sự công nghiệp của Hoa Quốc. Trong tay bọn họ có chuyên gia nghiên cứu khoa học có trình độ đứng đầu, lại có trình độ chế tạo vô cùng cao cấp, đã hợp tác rất nhiều năm với quân đội Hoa Quốc, vẫn luôn nhận thầu những hạng mục lớn của quốc gia. Mà những vũ khí lạc hậu hơn, sau khi được nhà nước cho phép, họ sẽ thông qua con đường bình thường bán cho các nơi vùng Trung Đông ở châu Phi, sau đó sẽ chia lợi nhuận từ giữa. Nhờ vào những thứ này, Đường gia mới có được tài lực và địa vị như ngày hôm nay.

Chu Vân Khê đi vào tòa nhà chính, bên cạnh là một đống tòa nhà lầu hai tầng, đại thiếu gia nhà họ Đường tự mình ra gặp cậu. Đường đại thiếu dùng ánh mắt xoi mói đánh giá Chu Vân Khê từ trên xuống dưới, trên mặt lạnh nhạt, một bộ dáng không ưng: "Thân thể của em trai nhà tôi có chút đặc biệt, cậu phải dùng vạn phần kiên nhẫn và cẩn thận để chăm sóc nó, thậm chí một tấc cũng không rời, có thể làm được không?"

Chu Vân Khê không chút do dự gật đầu, nói: "Xin đại thiếu gia yên tâm, tôi đã được huấn luyện chuyên nghiệp, sẽ dùng hết toàn lực cung cấp phục vụ tốt nhất cho tam thiếu gia."

Đại thiếu gia ừ một tiếng, lúc này mới dẫn Chu Vân Khê đi gặp tam thiếu gia, Đường Diệc Minh.

Lúc bọn họ tới nơi, Đường Diệc Minh đang ngồi trên ghế bập bênh ngoài cửa sổ, cả khuôn mặt đều được ánh nắng chiếu rọi, có chút mơ hồ. Bị tiếng vang quấy rầy, Đường Diệc Minh đứng dậy nhìn lại đây, đôi mắt của hắn rất đen, đen đến nỗi có thể tỏa ra ánh sáng, tinh khiết đến nỗi lòng người run sợ.

Khuôn mặt người đàn ông này có thể so với những siêu sao quốc tế ngoài kia, là cái loại đẹp trai sáng lóa. Nhưng mà, vẻ mặt trên mặt hắn lại không có mị lực sinh động lóa mắt, ngược lại có điểm ngốc nghếch. Đại thiếu gia đẩy Chu Vân Khê qua, nói: "A Minh, đây là bảo mẫu mới tới, về sau cậu ấy sẽ chăm sóc cho em."

Đường Diệc Minh cẩn thận nhìn người trước mặt, hôm nay Chu Vân Khê mặc một cái áo thun rộng thùng thình và quần đùi, lại đeo bọc ngực, nhìn không khác gì so với những cậu trai bình thường, chỉ là càng thêm xinh đẹp tinh xảo, thoải mái nhẹ nhàng, khiến cho người nhìn cảm thấy dễ chịu. Đường Diệc Minh nỗ lực nhớ lại gương mặt của những dì chăm sóc cho mình trước đó, vô cùng đối lập, vừa lòng nói: "Ừm, thích người này, đẹp."

Bây giờ Chu Vân Khê đã nhìn ra, đầu óc của tam thiếu gia Đường gia có chút vấn đề, nói thẳng ra là có chút ngốc, không hiểu việc đời, cần phải có người bên cạnh chăm sóc.

Đường đại thiếu có ý mà nhìn vào mắt Chu Vân Khê, rốt cuộc cũng chịu bố thí một nụ cười: "Cậu đã là bảo mẫu bên người của nó, vậy thì phải chăm sóc tất cả các vấn đề của nó. Em trai tôi đã trưởng thành, nếu nó có yêu cầu về phương diện kia thì cậu cũng phải tận lực thỏa mãn nó."

Trong lòng Chu Vân Khê chấn động, ý là nói cậu còn phải giải quyết tình dục cho hắn sao, làm bảo mẫu còn cần phải hiến thân? Nhớ tới mục đích vào nhà họ Đường, Chu Vân Khê kiềm nén bực bội, thuận theo mà đồng ý. Chỉ là một tên thiếu gia ngốc mà thôi, chẳng lẽ cậu không thể ứng phó nổi hay sao?

Đường đại thiếu gia đi rồi, Chu Vân Khê cung kính hành lễ với Đường Diệc Minh, thấp giọng nói: "Chào tam thiếu gia, tôi là Chu Vân Khê."

Đường Diệc Minh duỗi tay giữ chặt cậu, nắm bàn tay trắng nõn của Chu Vân Khê, cười ngây ngô: "Vân Khê, em thật đẹp, tôi thích em. Về sau em ở bên cạnh thôi đi, tôi chỉ có một mình, rất nhàm chán."

Giọng nói trầm thấp gợi cảm khiến chút cảm giác buồn cười kia cũng tan mất, chỉ làm cho người khác cảm thấy êm tai. Chu Vân Khê bỗng nhiên có chút không dám đối mặt với cái người sạch sẽ không mang chút tạp chất trước mặt, rút tay về, nhàn nhạt nói: "Thiếu gia, tôi nên làm việc rồi."

Đường Diệc Minh nhìn lòng bàn tay trống trơn, mất mát mếu máo, nhưng mà ngay sau đó lại ngây ngô cười lên, ngồi ở trên giường, chăm chú nhìn Chu Vân Khê bận rộn trong ngoài. Hắn tựa như là một đứa bé cô đơn, đột nhiên lại có được một đứa nhỏ xinh đẹp chơi đùa với mình, không muốn để cho Chu Vân Khê rời khỏi tầm mắt.

Chu Vân Khê cũng không chán ghét ánh nhìn như vậy, bởi vì không hề có tính công kích, ngược lại mang theo chút quyến luyến và vui mừng, khiến cậu không tự chủ được thả lỏng, trong lòng thậm chí có chút chua xót. Cậu luôn luôn lạnh nhạt đề phòng mọi người, ngược lại trước mặt tên ngốc này lại có thể dỡ xuống phòng bị, có thể ngừng lại thở dốc.

Đường Diệc Minh cũng chỉ có chút dính người chứ không ầm ĩ, hai người ở chung còn rất hòa hợp. Chu Vân Khê cho rằng về sau hai người sẽ tiếp tục chung đụng yên bình như vậy, không nghĩ tới rất nhanh đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Cũng tại lúc Chu Vân Khê đi vệ sinh có chút thất thần, quên đóng cửa lại. Đường Diệc Minh nhàm chán nên muốn tới tìm cậu, kết quả liền nhìn thấy cảnh Chu Vân Khê đi tiểu.

Lúc đầu cũng vẫn bình thường, trước giờ Đường Diệc Minh cũng đã làm việc này rồi, nhưng mà nhìn con cặc trắng nõn xinh đẹp của Chu Vân Khê, hắn lại cảm thấy đẹp hơn nhiều của mình, vì thế liền nhìn nhiều thêm một chút. Đường Diệc Minh không hiểu chuyện, không cảm thấy hành vi này đáng khinh thế nào, chỉ đơn thuần thưởng thức cơ thể xinh đẹp của Chu Vân Khê. Làn da của em ấy thật là trắng, mông tròn xoe, vừa trắng vừa to, đùi cũng đẹp nữa, còn có chút thịt, lúc sờ lên chắc là rất sướng.

Nếu Chu Vân Khê tiểu xong mặc quần lại cũng thôi, nhưng cậu lại có một thói quen, chính là đi WC xong sẽ rửa sạch toàn bộ dưới háng, từ con cặc đến lỗ đít. Cậu cởi quần ra, ống quần mắc dưới chân, lộ ra một đôi chân dài thẳng tắp. Chu Vân Khê làm xong việc nên có chút mệt, toàn thân không còn trạng thái nghiêm túc như ngày thường, cơ thể mềm mại thả lỏng, không còn quần áo trói buộc, cái eo nhỏ vặn vẹo càng hăng say, mông bự hơi hơi lắc lư, mỗi một tấc da thịt đều tản ra cảm giác lười biếng mê người.

Người đẹp đứng dưới vòi hoa sen, cầm lấy vòi tắm, đầu tiên là cẩn thận rửa sạch cặc nhỏ vừa mới đi tiểu xong, tiện đó nhẹ nhàng xoa ấn bụng nhỏ, sau đó rửa sạch mớ lông háng ẩm ướt. Tiếp theo, cậu chống một tay lên tường, tách hai chân ra, cái mông chu lên cao, lỗ lồn lập tức hé ra một cái miệng nhỏ, rêu rao lộ ra ngoài. Dòng nước ấm áp chảy qua lồn nhỏ mẫn cảm, Vân Khê nhịn không được phun ra một tiếng rên rỉ nhỏ vụn.

Đường Diệc Minh đứng ngoài cửa xem đến ngây người, cơ thể của Vân Khê thật là kì lạ, ở giữa lỗ đít và con cặc là thứ gì vậy nhỉ, cũng trắng trắng mềm mềm, giống như cái miệng nhỏ, làm cho hắn muốn... muốn sờ, muốn hôn.

Chu Vân Khê vẫn không phát giác ra, còn duỗi tay rửa sạch bên ngoài lồn nhỏ, xoa nhẹ mép lồn dính nước, mới tiếp tục rửa lỗ đít. Ân Yến Từ nói đúng, cậu chính là một đĩ dâm, ngay cả rửa mông mà cũng có thể đạt được khoái cảm.

Chu Vân Khê không muốn chà lau thân dưới ướt át, quay đầu muốn mặc quần, kết quả liền thấy Đường Diệc Minh đang ngây ngốc nhìn mình. Trong ánh mắt nam nhân có kinh ngạc, khó hiểu, còn có... si mê.

Trái tim Chu Vân Khê đập mạnh, vội vàng nhặt quần, nhưng Đường Diệc Minh còn nhanh hơn cậu, lôi kéo cậu chạy tới phòng ngủ. Cứ như vậy, Chu Vân Khê lộ mông trần trụi bị người khác kéo chạy, cái đùi và lỗ lồn vừa mới được rửa qua ướt át không thôi, không có quần ngăn cản, dâm đãng cọ xát nhau, khiến cho tình dục vẫn chưa tắt của cậu lại dâng lên.

Sau khi bị ném lên giường, Chu Vân Khê tức giận hỏi: "Tam thiếu, anh làm gì vậy?"

Khuôn mặt của Đường Diệc Minh lộ ra vẻ 'bảo bối đang tò mò', tách chân Chu Vân Khê ra, vội vàng nói: "Vân Khê, tôi nhìn thấy một chỗ, có một cái động nhỏ, rất xinh đẹp, để cho tôi nhìn thêm một lát."

Chu Vân Khê hoảng sợ giãy giụa, nhưng Đường Diệc Minh như có quái lực, cậu không khép đùi lại được. Đường Diệc Minh... chắc cũng chỉ là nhìn một chút mà thôi, sẽ không làm gì khác.

Nghĩ như vậy, Chu Vân Khê thả lỏng thân thể, xấu hổ đưa cái lỗ dâm cho nam nhân nhìn. Kỳ lạ chính là, cảm giác này rất khác với lần cho bạn cùng phòng xem lồn hôm qua. Hơi thở giống đực bao vây lấy cậu, lồn dâm vừa ướt vừa ngứa, bụng nhỏ cũng nóng rát, giống như toàn bộ âm đạo đều sinh ra cảm giác trống rỗng, chờ mong bị đụ địt lấp đầy.

Đường Diệc Minh thắc mắc hỏi: "Vân Khê, cái động nhỏ này gọi là gì vậy?"

Khuôn mặt Chu Vân Khê đỏ rực, hai mép lồn cũng theo đó run lên, thấp giọng nói: "Gọi... là lỗ lồn..."

Đường Diệc Minh lặp lại một lần, lắc đầu nói: "Khó nghe, còn có tên nào khác nữa không?"

Giống như bị trúng tà, dưới sự ép hỏi của nam nhân ngây thơ này, Chu Vân Khê buột miệng thốt ra: "Có, nó gọi là lồn dâm... là lồn nhỏ dâm đãng của Vân Khê."

Khuôn mặt tuấn tú như ánh mặt trời của nam nhân lộ ra ý cười, vui vẻ nói: "Tên này hay, tôi thích lồn nhỏ dâm đãng của Vân Khê."

Dứt lời Đường Diệc Minh đã ra tay, tò mò dùng ngón tay thử chọc vào mép lồn của Vân Khê, mép thịt mềm mại bị hắn đâm thọc, có chút run run rẩy rẩy, lòng bàn tay chạm được sự ấm áp ẩm ướt động lòng người.

Chu Vân Khê đột nhiên giống như bị điện giật, trong thân thể có khoái cảm xa lạ đang len lỏi, tập kính khắp người cậu. Loại cảm giác này thật sự rất đáng sợ, giống như đang hút ma túy, thoải mái như lên thiên đường, còn có chút cảm giác nghiện. Cậu không dám trầm luân, xoay người sợ hãi kêu: "Đừng, anh thả tay ra, ưm a a..."

Đường Diệc Minh khó hiểu hỏi: "Tại sao lại phải thả tay, sờ sướng như vậy mà... Hơn nữa, Vân Khê gọi dễ nghe như vậy, chẳng lẽ không phải vì em đang rất thoải mái sao?"

Trên khuôn mặt ngây thơ đơn thuần của nam nhận nổi lên một rặng mây đỏ, không biết vì sao, hắn rất thích nhìn bộ dáng bây giờ của Vân Khê, không thầy dạy cũng hiểu mà nắm hai mép lồn đè ép cùng nhau, một cái tay khác đi vào lỗ lồn khép kín, đôi tay cùng chà đạp nơi riêng tư của Vân Khê/

Chu Vân Khê trước giờ chưa trải qua cảm giác này, sảng khoái và khuất nhục cùng nhau kéo tới. Sức của cậu không bằng Đường Diệc Minh nhưng nếu dùng bất cứ giá nào thì cậu sẽ cá chết lưới rách, có thể dùng những thứ ở đầu giường đập chết hắn. Nhưng như vậy thì cậu sẽ không thể ở lại nhà họ Đường nữa. Nhớ tới mục đích mình đến đây, Chu Vân Khê do dự...

Mà lúc cậu còn đang phân vân, Đường Diệc Minh đã níu chặt hột le của cậu, cười ngây ngốc: "Cái lồn dâm của Vân Khê có một hạt đậu nhỏ xíu đáng yêu này, chơi thật vui."

Khoái cảm khi hột le bị kích thích khiến quân lính Chu Vân Khê tan rã, những biện pháp đối phó đều bị đập tan, hoàn toàn chìm đắm trong cơn sảng khoái bị nam nhân xoa le đĩ. Nam nhân càng chơi càng điêu luyện, cơ thể của Vân Khê rất nhanh đã xụi lơ, cậu cơ hồ khóc thành tiếng, phóng đãng rên rỉ: "Đừng như vậy, a a... Thật sướng...ưm... em quả nhiên là đĩ dâm... Ngón tay đi vào, sâu một chút, a a... Đúng rồi, dùng ngón tay cắm em... ưm... thật thoải mái... sướng muốn chết..."

Đường Diệc Minh nghe theo lời Chu Vân Khê, ngón tay thon dài cắm vào trong động, lập tức bị thịt lồn ướt át mềm mại bao vây, cả người hắn như nổi lửa, mạnh mẽ dùng ngón tay địt cái lồn nhiều nước của Vân Khê, mê man gầm nhẹ: "A... Vân Khê, tôi cũng thật thoải mái, phía dưới của tôi vừa sướng vừa đau, Vân Khê... giúp tôi đi..."

Đường Diệc Minh vừa dứt lời, trong lòng Chu Vân Khê bỗng nhiên có cảm giác tội lỗi, cậu thế nhưng lại dụ dỗ một nam nhân giống như đứa nhỏ làm việc này cho mình, rốt cuộc cậu dâm đãng tới cỡ nào chứ. Cảm giác xấu hổ làm cho giác quan của cậu càng thêm nhạy bén, mỗi một lần bị đụng vào đều được phóng đại vô hạn. Đường Diệc Minh càng ngày càng hưng phấn, Chu Vân Khê thế nhưng lại triều thổi, cặc nhỏ run lên, cũng bắn ra tinh dịch, nghênh đón lần đầu tiên cao trào trong cuộc đời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro