Chương 06: Hoà Ly

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xuân Mai (06)

Word Count: 1,539

***

Lại thêm một ngày trôi qua, cơ thể tôi đã khá hơn. Sau khi khám bệnh, ông thầy thuốc khẳng định, tôi đã có thể xuống giường bước đi nhẹ nhàng. Ông ta kê vài toa thuốc rồi tính rời đi, trước khi ra cửa còn không quên dặn tôi hãy ăn uống đầy đủ, mấy hôm nay tôi chẳng nuốt nổi thứ gì.

Tôi thưa vâng và khi ông thầy thuốc vừa nhấc chân thì nhanh tay túm áo ông ta, khẩn thiết hỏi thăm tình hình của mẹ. Cả làng chỉ có một vị thầy thuốc, mẹ hiện vẫn đang được chăm sóc ở phòng bên cạnh.

Ông thầy thuốc thở dài, quay lại, thử gỡ tay tôi ra. Sau một hồi bị tôi đeo bám, ông thầy thuốc đành thoả hiệp. Ông ta ngồi xuống, nói:

"Bà ấy không muốn cho cháu biết."

Mẹ đã có tuổi, mang thai là một việc làm mạo hiểm, bây giờ còn sảy mất đứa trẻ, tôi không dám tưởng tượng những di chứng về sau.

"Ngài không nói cho mẹ cháu biết là được mà." Lo lắng làm tôi mất kiểm soát. Tôi gắt. Sau vài giây, nhận ra thái độ đang có phần quá khích, tôi buông tay, hạ giọng. "Cháu xin lỗi."

"Ừ." ông thầy thuốc thở dài, đưa tôi một cái khăn nhàu nhĩ. "Cháu nín đi đã."

Tôi chấm khăn lên vành mắt sưng húp, trong lòng đột nhiên nhen nhóm một luồng suy nghĩ ác ý. Tôi hỏi:

"Trai hay gái ạ?"

Bốn tháng, cái thai đã thành hình, đã nhìn ra được giới tính của đứa trẻ. Con trai, nhất định phải là con trai.

Ông thầy thuốc lảng tránh ánh mắt tôi, toan đứng dậy:

"Cháu nghỉ ngơi đi."

Tôi không cho ông ta đi, khẩn khoản:

"Xin ngài hãy trả lời cháu."

"Con trai." Ông thầy thuốc trả lời, vội vàng rời đi, không cho tôi có cơ hội hỏi thăm nhiều hơn.

Chỉ còn lại một mình trong phòng, tôi lẳng lặng tựa lưng vào thành giường, ánh mắt vô định hướng sang phía đối diện. Tôi nghĩ về em tôi, nghĩ về cơ thể tí hon, đỏ hỏn, bị rút ra từ phần thân dưới vô tri vô giác của mẹ. Những điều xảy ra sau đó khiến tôi xót xa. Em bị người ta gói vào trong một cái chăn, bị mang ra ngoài, lẻ loi nằm lại ở một nơi hoang vu vãng dấu chân người. Sẽ không ai rảnh rỗi đi mua áo quan cho một đứa trẻ vừa mới thành hình.

Tôi bần thần cả sáng, chẳng có hơi sức mà động đến bữa sáng bên cạnh.

"Chị ăn gì đi." Em gái nhìn tôi, năn nỉ. "Mẹ đang đợi chị mà."

"Ừ." tôi nhìn bát cháo loãng trước mặt, cầm lên rồi cố ừng ực tu cho bằng hết. Tôi cần phải khoẻ lại, càng sớm càng tốt.

Em gái cất bát, rời đi. Một mình em phải làm việc của ba người, vừa lo chuyện đồng áng, vừa phải chăm sóc mẹ và tôi. Gánh nặng quá lớn đè lên đôi vai nhỏ.

"Sau cơn mưa trời lại sáng." Tôi lẩm bẩm, hy vọng sẽ được tiếp thêm sức mạnh. Mỗi khi gặp chuyện, cậu hai sẽ dùng câu này.

***

Ông thầy thuốc đã chuyển tôi sang giường ở gần cửa sổ. Từ chỗ nằm mới, tôi có thể dễ dàng quan sát khung cảnh bên ngoài. Hôm nay trời rất đẹp, những tia nắng vàng bao trùm không gian, xua đi cái giá buốt của những ngày mưa phùn gió bấc. Sau giờ cơm trưa, tôi đón một vị khách đặc biệt.

"Em đã ổn hơn chưa?" Chị Giang đặt túi đồ sang bên cạnh, hỏi thăm.

Tôi gật đầu, hỏi lại:

"Sao chị ra ngoài được thế?"

"Cậu hai muốn ăn bánh giò." Chị Giang chỉ vào cái bọc lá chuối trên bàn. "Đức Bà cho phép chị ra ngoài."

"Đúng là cậu hai rồi." Tôi bật cười, tâm trạng cũng nhẹ nhõm phần nào. Mấy món dân giã kiểu này chỉ có ở chợ phiên, chị Giang hẳn phải đi từ sớm.

"Mới về có vài hôm đã bị thương thế này." Chị Giang nhìn chằm chằm cái đầu đang băng bó của tôi, tự trách. "Biết thế không đổi thăm cho em."

"Đâu phải lỗi của chị." Tôi lắc đầu. "Do cha em mà." Tôi kể lại đầu đuôi câu chuyện.

"Hoà ly*, nhất định phải hoà ly." chị Thu Giang quả quyết.

*hoà ly: chia tay trong hoà bình

Tôi sững sờ. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này. Trước nay, ba mẹ con tôi chỉ biết chịu đựng những cơn thịnh nộ từ trên trời giáng xuống. Mỗi lần bị đánh, mẹ sẽ ôm chúng tôi vào lòng, an ủi bản thân rằng "sẽ ổn thôi". Lâu dần, tôi cũng quen với chuyện lão không vui thì sẽ động chân động tay, cơ thể chồng chất vết thương đã khiến tôi tê dại với đau đớn. Tôi như một con lừa, mặc cho lão đánh đập, đánh chán rồi lão sẽ thôi. Lão sẽ không đánh chết tôi, lão cần tôi sống để mang tiền về cung phụng cho những thú vui của lão.

Cho đến tận bây giờ, tôi mới biết vẫn còn có cách giải quyết khác.

"Để em nghĩ đã." tôi cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt chị Giang, sợ chị thấy được sự hèn nhát đang hiện diện trong mắt.

"Em nghỉ cho khoẻ đi đã." Chị Giang khẽ vỗ tay tôi rồi đứng dậy, "Cậu hai vẫn luôn bảo, đời người chỉ có một lần, sống phải ra sống, đừng để sau này phải hối tiếc."

***

Tôi húp một ngụm cháo, nhìn em gái đang tất bật, trong đầu đột nhiên hiện ra những lời ban chiều.

"Đào này." tôi gọi, "nếu, chị chỉ nói nếu thôi nhé, cha mẹ hoà ly thì sao?"

Cánh tay đang thoăn thoắt dọn dẹp của em gái khựng lại. Em gái không nói gì cả, tôi cũng kiên nhẫn đợi em lên tiếng. Em cúi đầu thấp hơn, đến mức tôi nghĩ là bản thân vừa quá lời thì em ngẩng phắt đầu, hai mắt đong đầy nước mắt hạnh phúc:

"Đúng vậy, sau em không nghĩ ra sớm hơn nhỉ?"

Hai bên nếu không còn tình cảm, có thể tình nguyện hoà ly, ai đi đường nấy, không làm ảnh hưởng tới nhau, chuyện này xưa nay không hiếm. Chỉ cần có thể thuận lợi hoà ly với lão, mẹ sẽ không phải nơm nớp lo sợ, em gái sẽ yên tâm học hành, tôi sẽ yên tâm làm việc, ba người chúng tôi sẽ có một cuộc sống hạnh phúc.

Tôi tin chắc là như vậy.

Nhưng mẹ thì không. Ngay khi tôi nhắc đến hai từ "hoà ly", ánh mắt mẹ thay đổi, mẹ trông tôi như một thứ quái vật gớm ghiếc.

"Hoà ly." Mẹ lặp lại, bàn tay xương xẩu đầy những vết cắt siết chặt tay tôi. "Con ơi, con đang nói gì vậy?"

Mẹ đang nửa ngồi trên giường, sau lưng là tấm chăn tôi mới mang đến. Nước mắt tôi ứa ra, mẹ chẳng hề nghĩ đến chuyện giải thoát bản thân, dù chỉ là một lần trong đời.

"Người ta có thể tự do hoà ly mà mẹ." Tôi nói, và mẹ hất tay tôi ra, từ chối lời khuyên can.

"Không bao giờ." Giọng mẹ khản đặc, tràn đầy sự cương quyết.

Một người đàn ông bỏ vợ thì chắc chắn là do người phụ nữ thất đức, còn một người phụ nữ bỏ chồng chắc chắn nàng ta hạng lăng loàn mây gió. Những ác ý từ thế giới xung quanh sẽ luôn là những mũi tên vô hình, lăng trì người phụ nữ cho đến chết.

Mẹ nghẹn ngào:

"Người ta sẽ nói sao đây hả con? Rằng mẹ là một con gà mái vô dụng, không sinh được con trai. Tội nặng thế này, người ta sẽ bôi tro trát trấu vào mặt gia đình ta mất thôi." Mẹ đấm tay vào ngực. "Sau này ai lấy các con đây? Gà mái không đẻ được trứng thì ai thèm."

Tôi giữ chặt tay mẹ, kéo tay áo mẹ lên, để lộ những vết đỏ chằng chịt:

"Mẹ định sống với những vết thương này đến chết ư?"

Mẹ giật mình, vội vàng kéo tay áo xuống:

"Không sao, không sao, mẹ chỉ cần các con có thể lấy được tấm chồng như ý, những việc khác không quan trọng."

Lấy vợ kén tông, lấy chồng chọn giống.

Gia cảnh trong sạch là điều kiện tiên quyết giúp một người con gái có được tấm chồng tốt. Cha mẹ hoà ly, gia cảnh vốn chẳng tốt đẹp gì của chúng tôi sẽ bị bôi một vết đen, cả đời cũng không gột sạch.

Tôi nghĩ đến em gái, nghĩ đến ánh mắt như hai ngôi sao bạc của em mỗi khi nhắc về tương lai. Hai mẹ con tôi nắm chặt lấy tay nhau, nước mắt không ngừng tuôn ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro