Chương 11: Thịt Thỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vũ Hoài Chương (03)

Word Count: 1,014

***

Cơ thể lạnh cóng được hơi nóng từ ngọn lửa sưởi ấm, tôi cũng không nề hà, ngồi xuống bên cạnh Hoành Sóc, khẽ hơ hơ trên ngọn lửa, nhờ hơi ấm xua đi cái rét đang bủa vây.

Thấy mấy người hộ vệ vẫn phía ngoài, tôi khẽ huých tay Hoành Sóc. Em gật đầu, nói với người đánh xe đang lúi húi phía sau:

"Lão Ngô, bảo những người hộ vệ kia không cần câu nệ, cứ vào đây tránh mưa đi."

"Đội ơn cậu," lão Ngô chắp tay vái rồi đi gọi những người hộ vệ đang định trú mưa bên ngoài vào.

Từ nhỏ đến lớn, dù là lúc ở thủ đô mưa nhiều nắng gắt hay là khi ở vùng sa mạc gió cát, cả năm không mưa, tôi cũng không có quá nhiều lời kêu ca. Dẫu vậy, tôi vẫn khó lòng chịu được kiểu thời tiết nồm ẩm mỗi dịp cuối năm. Không khí lúc nào cũng ẩm ướt, trời đất mịt mù. Lại nói, 'cảnh nào cảnh chẳng đeo sầu /người buồn cảnh có vui đâu bao giờ.'*

*truyện Kiều của Đại thi hào Nguyễn Du

Tôi đột nhiên nhớ tới cha cũ, ông ta cô độc qua đời vào một ngày mưa nồm.

Chuyện trước kia đã lùi xa, tôi hiếm khi nghĩ về quá khứ, thân phận hiện tại khiến hai cha con tôi hiếm có cơ hội gặp nhau. Qua những chuyện xảy ra mấy năm gần đây, tôi đoán ông ta vẫn sống ổn. Lần gần nhất gặp mặt là khi tôi nhận ấn bảo trạng nguyên từ tay ông ta, trong giây phút mắt chạm mắt, tôi có cảm giác, cha cũ đã gầy hơn so với trí nhớ của tôi, nhưng đôi mắt của ông ta vẫn sắc bén như cũ.

Song, đó không phải là điều quan trọng lúc này. Điều tôi quan tâm là vượt qua đêm mưa tối nay an toàn. Mấy người hộ vệ đã xử lý vài vị khách không mời, góp thêm một ít lương thực cho bữa tối muộn của cả đoàn. Hoành Sóc nhìn người hộ vệ xách hai con thỏ vừa bắt được ra ngoài, nói với theo:

"Để lại cho ta bộ da."

Thỏ hoang lông xám thịt chắc lông mềm, thích hợp làm thành những chiếc găng tay nhỏ cho những người phụ nữ trong nhà.

***

Lão Ngô trở lại, theo sau là chừng mười người hộ vệ. Quần áo họ đã bị mưa xối ướt đẫm, tất cả đều cầm theo một tay nải nhỏ, người sau nối tiếp người trước, tiến đến trước mặt Hoành Sóc, vái chào rồi mới tản ra tìm chỗ ngồi xuống.

Tôi nhìn theo mười người đang lùi dần về phía sau, chỉ thấy họ không hề túm lại mà ngồi rải rác khắp phòng, không quá gần mà cũng chẳng quá xa, tránh làm phiền chúng tôi. Mười người chia ra thành những nhóm từ hai đến ba người, xếp thành hình vòng cung quanh đám lửa, để chừa ra tầm nhìn về phía cửa, đảm bảo sẽ không có bất kỳ điều gì khiến họ lâm vào cảnh bị động.

Mưa mỗi lúc một dồn dập. Trong phòng, ai làm việc nấy, người hơ quần áo trên lửa, người lau kiếm, người ăn lương khô, không ai nói với ai câu nào, không gian tĩnh lặng đến nỗi ngoài tiếng mưa thì chỉ có tiếng tách tách của ánh lửa bập bùng.

Lão Ngô xung phong ngồi cùng chúng tôi, hai tay thoăn thoắt nướng thịt thỏ trên cái giá mới được dựng tạm thời, đợi đến khi thịt bắt đầu có màu vàng ươm thì mới lật sang mặt còn lại. Lật đi lật lại, sau khi đảm bảo thịt đã chín đều cả hai mặt, lão Ngô rắc thêm một chút gia vị rồi cung kính cho chúng tôi hai xiên to nhất.

Tôi từ chối:

"Cảm ơn ông, Húc muốn uống canh trước."

"Dạ, thưa cậu."

Tôi có thói quen trước khi ăn món chính phải uống một bát canh nhỏ để làm ấm cơ thể. Hoành Sóc thấy thế thì nhận một xiên thịt, đẩy một xiên lại cho lão Ngô:

"Mặc kệ cậu ta, ông cứ ăn đi."

Đúng là một miếng khi đói bằng một gói khi no, tôi uống xong bát canh đã thấy Hoành Sóc ăn được ba xiên thịt, lão Ngô bên cạnh vẫn đang loay hoay nướng thịt.

Hoành Sóc thấy tôi mãi vẫn chưa ăn gì, thực vào lời ra, không sợ hãi, lên giọng dạy dỗ ngược lại tôi:

"Hoài Chương, cái thói ăn uống dưỡng sinh gì đó, cậu nên sớm bỏ đi."

Em nói xong thì dúi cho tôi một xiên thịt mới được nướng chín, giục tôi mau ăn.

Hiện tại, tôi họ Vũ, tên Húc, tự Hoài Chương. Cha mới nói mệnh tôi thiếu hoả, tên nên có lửa để ngũ hành đầy đủ. Tôi không thích cái tên này, hoả khí quá mạnh. Nhưng thôi, chín nhỏ hơn mười, Húc vẫn tốt hơn Tảo rất nhiều.*

*Chữ Húc (旭) là kết hợp của chữ nhật (日) và số chín (九), chữ tảo (早) là kết hợp của chữ nhật (日) và số mười (十)

"Cậu nhìn bản thân xem," tôi phản bác, nhận lấy xiên thịt từ tay em, "mới khỏi ốm đã dầm mưa, ngại mình khoẻ quá hay gì?"

Hoành Sóc không cãi được, chỉ đành lẩm bẩm:

"Cậu lại dông dài rồi, sức khoẻ ta, ta rõ ràng. Cơn mưa này thì nhằm nhò gì." Vừa dứt lời thì 'hắt xì' một tiếng.

Tuổi tác chúng tôi vốn không chênh quá nhiều, tôi sinh ra vào mùa đông năm trước, Hoành Sóc ra đời vào mùa xuân năm sau, nhưng ai bảo tôi sống lâu hơn, nghiễm nhiên thành người lớn hơn. Lần này, Hoành Sóc đã bị chặn họng, em im lặng, cúi đầu ăn nốt cái xiên trên tay.

Tôi bật cười.

Một buổi tối cứ thế bình yên trôi qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro