Chương 1:(TT)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thái Bạch Kim Tinh đag ngồi chơi cờ dưới mái đình, thấy chàng đi qua liền vui vẻ bước đến, tay vuốt chòm râu trắng, cười nói :"Đến đúng lúc quá, chơi với ta vài ván cờ nhé! "
Chơi nghìn năm rồi, ngài không thấy chán hay sao?" Thanh Ngưng cười đáp, nụ cười luôn đọng trên môi chàng, cho dù là vui hay buồn.
  " Dù gì cũng thú vị hơn so với việc ngài đứng không như vậy cả nghìn năm! "  Thái Bạch Kim Tinh vuốt chòm râu trắng rồi than thở : "Ta không thể hiểu tại sao cùng một đạo hành, tướng mạo khôi ngô, tuấn tú của ngài ngàn năm không thay đổi, còn khuôn mặt già nua của ta cũng ngàn năm không đổi thay. "
  " Đều là để chứng minh cho thân phận của mình mà thôi, ngài vui thì sẽ biến thành trẻ con ngay mà."
   "Ta không muốn các vị thần tiên trên thiên cung nhìn thấy ta lại phải dùng pháp lực để phân biệt thân phận của ta."
Thanh Ngưng cười đáp:"Ngài lúc nào cũng ôm bàn cờ, dù biến thành gì thì mọi người vẫn đoán được là ngài."
   " Thế ngài có định chơi hay không? " Thái Bạch Kim Tinh giận dỗi nói.
Thanh Ngưng không từ chối, chàng không có bất kì lý do gì để từ chối lời yêu cầu của người khác. Chàng không ăn, không uống, không ngủ, không luyện công, không luyện đơn, xuống trần gian làm việc thiện, việc khó khăn nhất cùng lắm cũng chỉ cần mấy canh giờ. Bất kỳ thứ gì, dù là các môn cầm, kỳ, thi, hoạ mà chàng từng thích nhất, sau khi sống hàng nghìn năm như thế này, chàng cũng không còn cảm thấy hứng thú nữa. Thế nên đối với một người trẻ mãi không già như chàng, giết thời gian là việc duy nhất chàng có thể làm. Sau khi chơi mười ván cờ, Thái Bạch Kim Tinh đứng dậy vỗ lên vai mình rồi than thở : "Thật sự nhiều lúc rất muốn biết mệt là cảm giác như thế nào."  Thanh Ngưng liền lắc đầu, nói : "Ngài hãy xuống xem người dân dưới trần, những người mà ánh mắt lộ rõ vẻ khát khao thì sẽ biết mệt là việc đau khổ đến nhường nào. "
  "Trời tối rồi, ta cũng phải nghỉ thôi!" Thái Bạch Kim Tinh vung cây phất trần trong tay, màn trời trắng sáng lập tức biến thành màn đêm.
  "Hà tất gì phải lừa mình lừa người, trên thiên cung làm gì có ngày & đêm? "
  "Là do ngài thích nhìn thấu mọi vật mà thôi. "
Thấy Thái Bạch Kim Tinh rảo bước trong màn đêm và đi về phía cung điện của mình, Thanh Ngưng chỉ biết đứng tần ngần giữa đêm tối. Đúng vậy, không có đêm tối thì ánh sáng còn có nghĩa lý gì? Không có nỗi đau thì theo đuổi hạnh phúc làm gì? Không có xấu xa thì cao chân, thiện, mỹ còn có ý nghĩa gì? Chàng sống nơi tiên cảnh không có bóng tối, không có nỗi đau, không có sự xấu xa như thế này thì còn gì có thể làm nữa? Thanh Ngưng chán chường quay về tinh cung của mình, bầu trời lại rực sáng, cung điện của chàng không có phong cảnh tươi đẹp như tranh, không có dãy hành lang quanh co khúc khuỷu, không có lầu các xinh đẹp, chỉ có một không gian trống trải. Chàng thích vẻ chân thật này, nếu không cần gì hết thì sao phải sở hữu những thứ đó. Mấy tiên nữ vội vã bay ngang qua, thu hút sự chú ý của chàng. Không phải vì vẻ đẹp tuyệt trần các tiên nữ, mà vì đã lâu lắm rồi chàng không nhìn thấy các vị thần tiên vội vã như vậy. Tò mò, chàng liền bám theo, nhìn thấy rất nhiều tiên nữ đang bận rộn, người thì đón lấy đất bùn vừa được đưa đến, chia ra và đặt gọn gàng. Người thì đang tỉ mỉ nặn đất bùn thành những hình người khác nhau, có người gắn linh hồn đựng trong bình vào những người đất đó, rồi vung tay đưa người được nặn bằng đất vào vòng luân hồi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro