Chương 4: Kinh Ngạc + Lục Nhi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gần chiều tối trước phủ Tể tướng được trang hoàng rực rỡ xinh đẹp, mọi người đi qua ai cũng phải trầm trồ khen ngợi và cảm thấy tò mò dò hỏi thăm xung quanh. Tư Đồ Trọng Minh cùng Tư Đồ Mặc Hàn và cặp sinh đôi Vân, Phong vui vẻ tự mình đi đến cửa tiếp đón những vị khách đến chúc mừng, tặng quà nịnh nọt hỏi thăm Tư Đồ Diệp Vũ. Trong phòng, Tư Đồ Diệp Vũ đang cảm thấy đau đầu vì bị Tiểu Lam thúc giục trang điểm thay y phục. Diệp Vũ cười trừ nhìn khuôn mặt mộc xinh đẹp trong gương đã bị che lấp bởi son phấn làm nàng cảm thấy khó chịu.

- Tiểu thư, muội... muội không cố ý chỉ là muội hơi quá tay... nên không được đẹp cho lắm. Tiểu Lam luống cuống giải thích, ủy khuất nhìn nàng.

- Thôi! muội đi ra ngoài đi ta sẽ tự mình làm, muội đi giúp mẫu thân đi còn rất nhiều việc để làm có việc gì ta sẽ gọi. Nàng thở dài bất đắc dĩ cầm lấy khăn mặt ướt lau một đống son phấn trên mặt của mình.

- Vâng, xin lỗi tiểu thư. Tiểu Lam xấu hổ nghĩ 'ta thật vô dụng', vội vàng chạy đi.

Đã qua nửa canh giờ, các khách mời đã đến đông đủ nhưng nhân vật chính của yến tiệc vẫn chưa tới. Có người cười lạnh, người khinh bỉ, người vui sướng khi người gặp họa. Không khỏi cười thầm nghĩ 'ngốc tử kia chắc không đến được rồi! Ha ha'. Tư Đồ Trọng Minh lo lắng 'lâu như thế này rồi mà sao tiểu Vũ vẫn chưa tới' quay đầu âm thầm chuẩn bị phân phó quản gia thì một dáng người màu tím than xinh đẹp nhẹ nhàng bước vào. Đôi mắt phượng lướt nhìn xung quanh khí chất trên người nàng làm cho mọi người phải run sợ trước sự quý phái, thanh nhã pha lẫn chút mị hoặc có thể nhìn xuyên qua bọn họ, đôi môi không cần son phấn chỉ điểm một ít son hồng nhạt phớt qua hơi cong lên. Ba nghìn tóc mây mượt mà chỉ cần dùng cây châm ngọc tím nhạt để cố định. Chiếc váy đơn giản nhưng không mất phần tinh xảo nhẹ nhàng đung đưa theo bước đi của nàng, mọi người đều thất thần nhìn nàng trong đầu hiện lên hai chữ "tiên nữ".

- Tiểu Vũ ngươi đến rồi. Tư Đồ Trọng Minh quan sát thần sắc mọi người đang thất thần nhìn nữ nhi của mình mà mỉm cười đắc ý dạt dào.

- Phụ thân, mọi người đợi con có lâu không? Diệp Vũ ngật đầu nhìn Tư Đồ Trọng Minh.

- Xin hỏi tể tướng, đây là thiên kim Tư Đồ Diệp Vũ sao?  Mọi người nhìn nàng với ánh mắt "không thể tin được", một  người có dáng vẻ thư sinh nhịn không được tiến lên hỏi.

- Đúng vậy. Đây là của ta duy nhất nữ nhi Tư Đồ Diệp Vũ. Tư Đồ Trọng Minh chưa kịp thốt ra một chữ nào thì Thủy Nương đắc ý ngẩng cao đầu cất giọng nói. Mọi người cùng lâm vào im lặng đến mức quỷ dị, cặp sinh đôi Vân, Phong liếc nhìn nhau phá v
ỡ sự im lặng này.

- Tiểu Vũ ta có thứ này tặng muội. Tư Đồ Thiên Phong chạy đến trước mặt Diệp Vũ, trên tay là món quà được bọc gói kĩ càng. Thấy vậy, các nhóm quý tộc thi nhau trình lên các món đồ tặng cho Diệp Vũ. Nàng mỉm cười nhẹ tiếp nhận từng món đồ nghĩ thầm 'một lũ cặn bã' không ai nhìn tia ánh sáng đầy chán ghét hiện lên trong mắt nàng. Sau yến tiệc, nàng lấy cớ mệt nhọc mà xin phép về phòng nghỉ ngơi không thèm quay đầu lại. Những ánh mắt luyến tiếc của các nam nhân nhìn bóng dáng của nàng dời đi xa dần.

Về đến sương phòng của mình, nàng chợt nhớ đến Lục Nhi ( nv xuất hiện trong chương 2 ). Tiểu Lam gõ nhẹ cửa phòng của Diệp Vũ nói.

- Tiểu thư có nữ nhân tên Lục Nhi đến tìm người.

- Ừ, cho nàng vào đi. Nàng ngửa đầu nhắm mắt dưỡng thần.

- Nô tì gặp qua tiểu thư. Lục Nhi nhún người hành lễ.

-...... hai người duy trì một người tựa như say như không say, một người lẳng lặng tập chung nhìn xuống đất không nói một lời. Nửa canh giờ trôi qua nàng vẫn không động đậy, Lục Nhi cắn môi duy trì tư thế. Bỗng Diệp Vũ mở mắt như cười như không cười nhìn Lục Nhi.

- Lục Nhi... ngươi có muốn trả thù không? Lục Nhi cảm thấy người nằm trên huyễn tháp kia như có thể nhìn xuyên qua thân thể, đè nén cảm xúc căm hận của mình.

- Người có thể giúp ta sao? Nếu có thể ta sẽ làm trâu làm ngựa cho người. Lục Nhi vội vàng nói, trong mắt hiện lên tia hi vọng.

- Có thể! Nhưng hãy cho ta thấy thể hiện sự trung thành của ngươi, thời hạn hai ngày sau còn bây giờ lui xuống đi. Nàng mỉm cười tà mị.

Lục Nhi im lặng không nói một lời lui xuống. Tiểu Lam bước vào tò mò nhìn bóng dáng của Lục Nhi thắc mắc hỏi.

- Tiểu thư vẻ mặt của nàng kì quái vậy?

- Muội không cần biết. Bây giờ mau giúp ta thay y phục đi, ta mệt rồi. Nàng thở dài 'ngày mai là một ngày mà "hắn" sẽ không thể quên. '

Nàng bước ra khỏi danh dục bể, mặc y phục. Nằm trên giường đôi mắt nàng nặng trĩu rồi dần dần đi vào giấc ngủ.

~~~~~~~~ta~phân~cách~tuyến~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Giới thiệu qua nhân vật.

TÊN: Lục Nhi.

TUỔI: mười ba tuổi.

GIA CẢNH: nữ nhi của Tần Khải, trong giang hồ có biệt hiệu "Quái Y" nổi tiếng quái dị nhưng cực kì sủng ái nữ nhi. Trước mặt nàng luôn là một người cha hoàn hảo. Tuy vậy, ông bị kẻ thù mưu hại dốc hết sức lực cứu nữ nhi mà chết. Sau khi cha mất, Lục Nhi lưu lạc được quản gia cưu mang về phủ Tể tướng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro