Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm xuống, gió thổi nhè nhẹ. Những cơn gió thổi qua tán cây cổ thụ xào xạc. Buồn tẻ.

Cô khép mi, một giọt nước mắt rơi xuống trên khuôn mặt xinh đẹp của cô. Bao nhiêu kỉ niệm trước đây ùa về, những ngày có thể sớm tối gặp nhau, khi nhớ có thể chạy đi tìm nhau, ôm lấy nhau để cảm nhận hơi ấm. Nhưng giờ đây, cô và anh ở hai thành phố cách biệt, khi cần cũng chỉ có vài dòng tin nhắn, khi bất lực cũng chỉ có vài câu hỏi han. Tuy vậy cô vẫn tin rằng quãng thời gian này chỉ là tạm thời, cô và anh rồi sẽ gặp lại, mọi chuyện cũng sẽ về với quỹ đạo cũ, ngày đó có lẽ sẽ nhanh thôi.

Chuông báo thức vang lên, cô với tay tắt, nhấc người ngồi dậy mà đầu óc quay cuồng. Cô cố gắng mở mắt thì trước mặt mọi thứ cứ như lộn nhào, đầu đau như búa bổ. Lúc này cô mới ý thức được, một năm qua đây là lần đầu tiên cô ốm.

Vất vả thay quần áo, ra khỏi nhà mua đồ ăn nhanh cùng túi thuốc, về đến nhà cô gần như không còn chút sức lực nào ngồi bệt xuống sofa.

Cô ăn một chút đồ rồi uống thuốc, lê bước trở về giường nằm. Cố gắng thiếp đi trong cơn mệt mỏi, cô mơ thấy viễn cảnh mình trở về, ở sân bay anh đang đứng đợi, anh vẫn thế, không chút thay đổi.

Cô ở thành phố này đã được một năm rồi, đã không gặp anh một năm, người đàn ông mà cô ngày đêm mong nhớ. Còn một năm nữa cô mới được trở về. Yêu xa, phải, cô và anh yêu xa đã được một năm rồi...

Một mình ở thành phố xa lạ, không gia đình, không người thân, ngay cả khi ốm cũng chỉ có một mình. Ngay lúc này đây cô cảm thấy cô đơn đến cùng cực, cảm giác như cả thế giới này đều quay lưng lại với mình. Cô nhớ vòng tay của anh đến điên dại. Trước đây, mỗi lần cô ốm hay mệt mỏi anh đều ở bên chăm sóc. Giờ đây, chỉ có mình cô. Cô khóc nấc lên như bị ai trách phạt, như cơn mưa đổ xuống sau bao ngày hạn hán .

Nhớ một người là như thế nào? Cô không biết, cô chỉ biết rằng cô nhớ anh, nhớ đến mức trái tim như bị ai bóp nghẹt, lồng ngực như bị bịt kín, đau đến mức không thở nổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro