Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim giờ chỉ số 6. Chuông điện thoại vang lên, bên ngoài bầu trời đen kịt.

Cô nhấc máy, cất giọng khàn khàn: "A lô"

"Mở cửa." Đối phương nói hai từ ngắn gọn rồi cúp máy.

Cô nhìn dãy số trên màn hình, thở dài kéo chăn ra khỏi giường rồi lê từng bước đi ra khỏi phòng ngủ.

Nhìn một đống đồ ăn được bày trên bàn, cô lười biếng chống cằm, khuôn mặt vì ốm mà trắng bệch. Lúc này ngay cả mở mắt ra nhìn cô cũng cảm thấy lười.

"Lắm thế!" Cô nhíu mày, bao nhiêu đồ ăn thế này, ăn bao giờ cho hết?

Anh đặt một bát cơm đến trước mặt cô, bắt đầu gắp đồ ăn không ngừng. Tay vừa gắp miệng vừa hoạt động: "Ừ, ăn đi cho nhanh khỏe. Ở đây có một mình, có khi chết thối xác cả tuần cũng chả ai biết."

Cô không kiềm chế được mà lẩm bẩm: "Mẹ kiếp!"

Dù nói thế cô vẫn ngoan ngoãn ăn cơm mặc dù cảm giác như đang nhai sỏi.

Ném cho cô một túi thuốc và dặn dò giờ uống, sau đó anh chẳng ở lại thêm một phút nào mà rời đi. Nhìn cánh cửa vừa đóng lại, cô cười nhẹ. Cô còn chưa kịp mở miệng đuổi cơ mà?

Cô quen anh đã được nửa năm. Trong một lần giao lưu giữa hai bên đối tác, vô tình gặp gỡ chào hỏi, vì hợp gu nói chuyện nên càng thêm thân thiết. Từ đó, với cô anh giống như bạn thân, anh là một chàng trai thân thiện và ấm áp, là người luôn ở bên giúp đỡ khi cô gặp khó khăn ở nơi thành phố xa lạ này, vì thế cô rất quý trọng người bạn này.

Nhìn phòng khách được dọn gọn gàng, bát đũa được rửa sạch sẽ, cô tắt đèn rồi lại trở về giường nằm.

Cô cầm chiếc điện thoại lên, đã hơn sáu giờ tối. Không có thông báo một cuộc gọi nhỡ hoặc tin nhắn nào của anh. Cô thở dài, nhắn tin.

"Anh đang làm gì vậy?"

Chờ đợi nửa tiếng mà không thấy hồi đáp, cô dần chìm vào giấc ngủ. Bóng đêm phủ xuống, ánh đèn vàng hắt lên khuôn mặt xanh xao của cô.

Trong mơ, cô thấy cảnh mộng của quá khứ.

"Được rồi, lại đây cho chị ôm cái nào?"

"Không, điên à? Có hâm đâu mà để ôm miễn phí thế?"

"Thế thích gì?"

"Ừm...Gọi "ông nội" đi!"

"Biến!"

"Gọi đi rồi ôm."

"Cút!"

"Bà nội!"

Trong mơ, anh vẫn giống như năm ấy, nụ cười vẫn rực rỡ như ánh mặt trời. Còn cô vẫn vô tư vô lo, mỉm cười mà không biết phía sau là bao nhiêu dơ bẩn của xã hội, đằng sau một con người là bao nhiêu điều đáng sợ.

"Ting..." Chuông báo tin nhắn kéo cô ra khỏi giấc mơ, trở về hiện thực.

"Anh đi công việc, giờ mới về, em đang làm gì thế?"

Cô mỉm cười, kéo gối tựa đầu vào giường, nhắn lại: "Em đang nằm đọc sách."

Rất nhanh, anh nhắn tin trả lời. Những dòng chữ dịu dàng của anh khiến cô tưởng tượng ra khuôn mặt của anh khi bấm máy. Cô nhớ anh biết mấy.

"Hôm nay anh hơi mệt, anh nghỉ trước, không Facetime với em được, em ngủ sớm nhé!"

Thấy anh nói mệt cô vội vàng nhắn lại: "Được mà, có sao đâu anh nghỉ sớm đi, em yêu anh."

Chỉnh công tắc đèn ngủ xuống một nấc, ánh đèn dịu nhẹ hơn nhiều. Ánh đèn vàng hiu hắt tỏa trong căn phòng. Cô nhìn lên trần nhà, giọt nước mắt lăn dài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro