Chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~ 4 giờ sáng ~

Tần Lam đưa tay quơ quơ vào gối bên cạnh, thấy có gì đó thiếu thiếu, giật mình ngồi dậy thì không thấy ai kia đâu cả. Nàng hoảng hốt chạy xuống nhà tìm kiếm, cũng không thấy, không phải là lại bỏ đi nữa rồi chứ? Chạy vừa đến cửa nhà thì sực nhớ mình quên không đem theo chìa khóa cửa. Lại chạy lên phòng lấy rồi hấp tấp chạy xuống, cô mở cửa mà tay cứ run run, làm rớt chìa khóa đến 2 lần.

"Chị đang làm cái trò gì vậy?" Nãy giờ ngồi nhìn Tần Lam cứ loay hoay với cánh cửa làm  cô bật cười. Những hành động nãy giờ của Tần Lam đều lọt vào mắt cô, vì cô không ngủ được nên xuống nhà xem TV. Vừa mới xem được một chút thì thấy người kia chạy lên chạy xuống, bộ dạng loay hoay, cô cũng không định hỏi mà nhìn Tần Lam có vẻ tội nên mới lên tiếng.

"Ơ... nãy giờ em ngồi đây hả... Sao chị không thấy... Chị..." Tần Lam ngập ngừng, cô lấy lại được bình tĩnh sau khi thấy Cẩn Ngôn.

"Chị chị cái gì, chạy ngang tôi nãy giờ mà không thấy tôi đang ngồi ở đây. Mới sáng sớm mà chạy đi đâu hấp tấp thế? Hẹn hò với ai à?" Cẩn Ngôn bĩu môi liếc Tần Lam.

"Em làm chị sợ quá, cứ tưởng em lại trốn đi nữa rồi. Hẹn hò gì mặc đồ ngủ như này, là chị đi tìm em đó"

" ... "

Tần Lam tiến tới, ngồi xuống ôm lấy Cẩn Ngôn làm nũng.

"Mới sáng sớm mà làm chị đau tim vậy, bắt đền bảo bối đấy "

Nhìn bộ dạng này càng khiến Cẩn Ngôn thấy thương hơn, nhưng cô sực nhớ chuyện hôm qua thì làm lơ rồi xem TV tiếp. Tần Lam nằm xuống đùi cô, lấy ngón tay chọt chọt vào hông cô, rồi quay sang khều khều chân, rồi lại lấy ngón trỏ làm con ong lượn tới lượn lui trước mặt Cẩn Ngôn, miệng thì kêu zzzzzzzzzzzzzzzz.

"Làm trò con bò gì vậy? Để yên cho tôi xem TV" Cẩn Ngôn muốn bật cười vì cái hành động dễ thương của Tần Lam. Trước đây có bao giờ Tần Lam làm mấy trò vậy đâu.

"Dễ thương không? Hahaha... con ong đang bay này zzzzzzzzzzzzzz. Em có thích ong không? zzzzzzzzzz" 

"Ai bày cho chị vậy?"

"Aaaa bảo bối là người đầu tiên thấy chị làm con ong đấy nha! Không cho ai thấy nữa đâu. Chỉ một mình bảo bối thôi zzzzzzzzzzzzz" 

"Thôi đi" Cẩn Ngôn vừa vui lại vừa buồn, cô cũng không biết tình cảnh bây giờ giữa Tần Lam và cô là gì.

"Lát nữa em có muốn đi đâu chơi không?"

"Không. Tôi muốn về nhà"

"Ở đây là nhà em còn gì. Em còn muốn về đâu nữa. Lát đi ra công viên nhá?"

"Chị không đến bệnh viện sao?"

"Không, chị xin nghỉ 1 tuần để đi chơi với em rồi"

"Sao lại đến 1 tuần lận?"

"Vì chị muốn bên cạnh em, không cho em trốn đi đâu nữa. Thế em có đi với chị không?"

"Tùy chị" Cẩn Ngôn nghĩ lát nữa khi đi công viên, lợi dụng lúc Tần Lam không để ý thì sẽ trốn đi.

"Này! Đừng có làm cái mặt ngơ ngơ vậy nữa. Định trốn đi à? Lát nữa sẽ lấy dây trói em lại"

"Xì" Cẩn Ngôn phồng má, kế hoạch tẩu thoát của cô đã bị người kia vạch trần. Thật là không qua mặt được cái con người này.

"Đi ngủ thôi, chị buồn ngủ lắm rồi"

"Chị ngủ đi, tôi không buồn ngủ"

"Vậy chị nằm đây với em"

"Đi ra chỗ khác mà ngủ, đừng có nằm lên đùi tôi nữa" Cẩn Ngôn nói xong nhìn xuống thì Tần Lam đã ngủ, tay còn ôm chặt lấy cô như không cho cô thoát ra ngoài. Nhìn Tần Lam ngủ mà tim cô nhói lên. Cô thực sự muốn có được một câu trả lời rõ ràng.

----
"NÀY! THỨC DẬY MAU" Cẩn Ngôn cúi người xuống hét vào tai Tần Lam.

"A.. mới sáng mà em làm gì hét lên vậy? Chị còn muốn ngủ nữa "

"Chị nằm trên đùi tôi 4 tiếng đồng hồ rồi đấy! Chân tôi sắp gãy rồi đây này"

"Sao em không để chị nằm xuống dưới sofa, sao lại ngồi im cho chị nằm ngủ" 

"Đừng có ảo tưởng. Là chị ôm tôi chặt quá, làm tôi không có nhúc nhích được"

"Hihi... Chị xin lỗi. Chị xoa bóp chân cho em nhá" Tần Lam cười cười, cảm thấy rất hạnh phúc. Tần Lam muốn thời gian cứ ngưng lại để cả hai bên cạnh nhau. Không để Cẩn Ngôn rời xa mình nữa.

"Không cần, mấy người có nhớ là hứa gì không?"

"Hả? Hứa gì cơ?"

"Này! Đồ đáng ghét, không nhớ thì thôi, không chơi với chị nữa" Cẩn Ngôn thở dài rồi xoay người đi về phòng.

Cẩn Ngôn ngồi đó nhìn cô, sao lại đáng yêu như vậy chứ, ước gì trước đây chị không lạnh nhạt với cô, cho cô hạnh phúc sớm hơn. Để cả hai không phải có hoàn cảnh thế này.

Tần Lam rón rén bước lên phòng, thấy Cẩn Ngôn đang ngồi trên giường xem cái gì đó. Tần Lam lại gần, ôm cô từ đằng sau, đặt cằm lên vai cô.

"Em xem gì thế?"

"Là công việc thôi."

"Em nhớ đây là gì không?" Tần Lam đưa sợi dây chuyền có hình sao băng cho Cẩn Ngôn

"Cái đấy là tôi mua cho chị. Sao chị vẫn còn giữ?" Cẩn Ngôn cầm sợi dây chuyền trên tay, cô không nghĩ Tần Lam sẽ giữ nó.

"Sao lại không chứ, quà em mua tặng sinh nhật chị mà, nó đẹp lắm, lại còn rất quý giá nữa"

"Ngày nào cũng đeo nó à?"

"Chị đeo nó vì chị nhớ em, nó là vật mà em tặng chị. Làm như vậy chị có thể an tâm là em đang ở cạnh!"

Im lặng hồi lâu.

"Chị buông ra được chưa?"

"Mình đi ăn thôi!"

"Ừm." Cẩn Ngôn mặc dù không đi với Tần Lam, nhưng mà cô cũng muốn ra ngoài hít thở một chút. Cô cần bình tâm lại và xem là có nên cho Tần Lam cơ hội để giải thích chuyện hôm qua hay không.

----
Đến chiều, vì Tần Lam cứ năn nỉ nên cô đành phải đi theo nàng đến công viên.

"Bỏ ra, sao chị cứ nắm tay tôi"

"Không nắm thì em chạy mất rồi sao?"

" ... " Cẩn Ngôn im lặng, giờ mà muốn chạy khỏi Tần Lam thì cũng khó.

"A, bảo bối muốn ăn kem không? Chị sang kia mua cho em nhé" Đang đi thì chợt Tần Lam thấy có chỗ bán kem, liền quay sang hỏi Cẩn Ngôn.

"Ừm, chị đi mua đi"

"Này, không được lợi dụng đi mua kem rồi trốn chị đi đâu đó, nên em đi với chị luôn nào"

"Không có đâu, đi lại đó mỏi chân lắm, chị đi một mình đi"

"Được rồi! Nhưng mà em trốn đi, chị bắt được thì sẽ không yên thân đâu"

"Biết rồi mà, đi nhanh đi"

Tần Lam mỉm cười rồi đi lại chỗ bán kem. Cẩn Ngôn ngồi xuống ghế đá nhìn theo. Cô có ăn gan trời cũng không dám xem nhẹ lời hăm dọa của Tần Lam, nên đành ngồi im ở ghế đá chờ đợi.

Đằng xa có 3 người đàn ông hướng mắt về Cẩn Ngôn...

"Này, là nó đấy! 2 đứa bây hành động đi, nhớ lời tao dặn, đi nhanh đi, không thì con kia quay lại bây giờ"

"Dạ thưa đại ca"

2 người đàn ông tiến lại phía Cẩn Ngôn, lấy một cái khăn có tẩm thuốc mê chụp miệng cô lại, sau đó bế cô lên xe.

Tần Lam vừa xoay người lại thì thấy 2 người lạ kéo Cẩn Ngôn lên xe, cô hốt hoảng thả rơi 2 cây kem xuống đất mà đuổi theo.

"CẨN NGÔN"

Tần Lam gục xuống, cô không đuổi theo kịp rồi. Làm sao đây? Nước mặt chị rơi xuống, cảm giác lo sợ bao quanh khắp người. Tần Lam đứng lên, đi ra phía ngoài bắt taxi đi đến một nơi nào đó.

Ở xa có một người đứng đó quan sát Tần Lam từ nãy đến giờ.

*Tần Lam, em khóc sao? Con người như em cũng biết khóc à? Tôi đã nói rồi. Tôi sẽ không cho ai có được em ngoài tôi, em là của tôi*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro