[C8] Vũng bùn tình yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Na Tra tật xấu không ít mà ưu điểm thì không nhiều nhưng ít ra là vẫn có - Hắn nói lời giữ lời, có một nói một, không bao giờ nói suông, tỷ như lúc hắn nói sẽ không dễ dàng buông tha Ngao Bính.

Na Tra bỗng nhiên phát hiện ra một chuyện thú vị. Ngao Bính này bề ngoài nhìn có vẻ ôn hòa nhưng thật ra trong nội tâm lại không hề mềm yếu. Cậu nhẫn nhịn, cậu cố chấp, nếu cho cậu phần thưởng cậu nhất định sẽ vì nó mà nỗ lực, nhưng một khi bị tổn thương cậu sẽ lập tức đóng cửa trái tim mình lại... Cũng không biết có phải Ngao Bính đối với ai cũng như vật hay không, nhưng trước mắt thì xem ra cậu đã từng rất mềm mỏng với Na Tra. Trước giờ chưa từng có người ngoài nào thật sự đối diện với hắn, hiện giờ bỗng nhiên lại gặp phải Ngao Bính. So với việc khiến cậu đau đớn, nhìn biểu tình dằn vặt khổ sở của cậu cũng khá thú vị.

Nói chuyện xong rồi, thưởng thức đủ bộ dáng đau khổ của mỹ nhân rồi, Na Tra xoay người rời đi, nhìn qua vô cùng tiêu sái. Hắn đi gần tới cửa lại nghe thấy sau lưng có tiếng người ngồi xuống giường, quay đầu lại liền nhìn thấy Ngao Bính ở trên giường, sắc mặt tái nhợt.

"Đáng lẽ tôi nên sớm biết rằng không nên cùng biến thái nói chyện tình cảm..." Bàn tay Ngao Bính dùng sức chống lên chiếc tủ đầu giường đến mức trắng bệch, tay bên kia vốn dĩ đang ghim kim truyền dịch để hạ sốt vì sợ cậu đến chiều tối phát sốt trở lại bây giờ gắng sức run rẩy, thậm chí còn có một chút máu chảy ngược lại vào trong ống tiêm, toàn thân Ngao Bính tái nhợt lại run rẩy, nhìn đến ghê người.

"Cậu nói cái gì?" Na Tra nhướn mày, cùng hắn nói chuyện tình cảm? Không nhầm chứ?

"Làm tôi cũng thành biến thái giống cậu! Lúc trước còn suy nghĩ cái gì mà... tuy rằng cậu luôn làm đau tôi, tuy rằng cậu luôn không màng đến cảm xúc của tôi, nhưng bởi vì bên trong sự thô bạo của cậu lại kèm theo một chút dịu dàng, bởi vì lần đầu tiên cậu cưỡng gian tôi nhưng sau đó lại nhẹ nhàng xoa đầu tôi. Chính vì việc làm khó hiểu đó của cậu mà tôi tự nhiên cũng bắt đầu mơ tưởng liệu cậu có thể dần dần thay đổi được hay không. Tôi vậy mà... vậy mà cứ như bị cái hội chứng Stockholm gì đó! Chỉ vì cậu dịu dàng một chút với tôi, tôi liền bắt đầu ôm ảo tưởng với cậu! Na Tra, cậu thắng, cậu thắng rồi!"

Lúc này Na Tra đã nghiêng người đứng dựa vào khung cửa, hai tay khoanh trước ngược, phía sau hắn là hoàng hôn đang dần tàn lụi, giờ phút này chỉ còn yếu ớt phát ra vài tia sáng cuối cùng khiến toàn bộ khung cảnh sau lưng Na Tra là một màu cam vàng ấm áp lại buồn bã. Ánh sáng tù mù phát ra từ bóng đèn dây tóc vẫn không thể sáng bằng dù chỉ là vài tia nắng nhỏ còn sót lại khiến phía trước hắn tối sầm. Na Tra cứ như vậy mà đứng giữa hai luồng ánh sáng trái ngược lại nhau, làm Ngao Bính ở trong phòng không thể nhìn rõ vẻ mặt của hắn.

Nhưng Ngao Bính cũng không cần phải e dè biểu cảm của hắn. Cánh tay vẫn còn đang cắm kim truyền dịch của cậu run rẩy đến kì lạ, "Na Tra, tôi sẽ không bao giờ để cậu chạm vào tôi nữa... Tôi không phải món đồ chơi chỉ biết nhẫn nhục chịu đựng của cậu!"

Thanh âm của Ngao Bính lúc hét lên đã trở nên khàn khàn. Na Tra ngây ra một lúc rồi bỗng nhiên bật cười: "Cái từ "món đồ chơi" này nghe hay đấy". Hắn nhấc chân bước một bước vào phần bóng đèn chiếu tới, trên mặt là nụ cười mang theo ý xấu xa: "Tôi cũng không hiểu vì sao nghe cậu nói vậy lại cảm thấy vô cùng khó chịu... Cậu muốn đoạn tuyệt quan hệ với tôi?"

"Cậu muốn gì?"

"Tôi vốn dĩ không ít tật xấu, cũng không có được mấy ưu điểm, nhưng dù sao nói chuyện vẫn luôn nghiêm túc... Cậu đừng quên tôi đã từng nói rồi, tôi sẽ không dễ dàng buông tha cậu."

"Cậu!"

"Đừng lo lắng, tôi sẽ không giở trò hạ lưu gì với cậu. Tuy rằng tôi không có tính nhẫn nại, nhưng cậu không giống như những người khác... ý tôi là, lời nói của cậu khiến tôi cảm thấy, giống như là, có chút khổ sở..." Na Tra tiến về phía trước, làm như không nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Ngao Bính, nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve sườn mặt Ngao Bính, còn chỉnh lại tóc tai cho cậu, "Tôi muốn sửa lại một chút. Cậu không phải món đồ chơi của tôi, cậu là người tôi may mắn tìm được, nên sẽ không dễ dàng buông tay."

"May mắn tìm được" mà Na Tra nói với cậu là ý gì?

Ngao Bính không hỏi Na Tra như thế nào là "May mắn tìm được", nếu nói như vậy, điều may mắn nhất cuộc đời của Na Tra không phải là có được cha mẹ hắn hay sao? Ngao Bính đã từng nhìn thấy cảnh cha mẹ Na Tra đưa hắn tới trường học, hai người đều là nghiêm phụ từ mẫu, đối với Na Tra đều là hận sắt không thành thép.

Camera quan sát ở trường cao trung của huyện vô cùng ít ỏi, cái ở kí túc xá lẫn ngoài cổng trường không biết có còn hoạt động hay không. Lúc này đã khá muộn, giáo viên gần như đều đã tan tầm trở về nhà, học sinh phần lớn cũng quay trở về kí túc xá, chỉ còn một hai lớp vẫn còn giáo viên giám sát học sinh làm bài tập, mấy ông chú bảo vệ đang ở trong phòng bảo vệ cạnh cổng trường ngồi xem tin tức trên điện thoại. Sẽ chẳng có một ai chú ý tới Na tra đang kéo theo Ngao Bính thẳng một đường từ trong phòng ý tế đến đằng sau nhà ăn.

Tường ở sau nhà ăn rất thấp, vốn dĩ không thuộc địa phận của trường. Đằng sau nhà ăn là một trại nuôi ngựa, chuồng ngựa ở ngay bên cạnh tường. Buổi trưa nóng nực, nhiệt độ lên cao khiến bây giờ dù đã là chiều tối nhưng mùi phân ngựa vẫn bốc lên nồng nặc, không khí xung quanh nhà ăn cũng không hề dễ ngửi, nhưng cũng may bên trong nhà vẫn không thể ngửi thấy.

Na Tra bế Ngao Bính lên tường rồi đẩy xuống, lưng Ngao Bính đập vào bờ tường khiến cậu choáng váng, "Cậu... cậu rốt cuộc muốn làm gì?"

"Muốn cậu đi theo tôi, ở trường học có nhiều người nhìn cậu như vậy... Mà cậu vẫn còn mặc áo của người khác?"

Chính Na Tra ngại cậu bẩn, không chịu hôn cậu, bây giờ như thế nào lại bắt đầu tỏ ra chiếm hữu? Ngao Bính xoa xoa lưng, ngồi dậy, "Không ai nói đạo lý được với cậu à? Ai nhìn tôi? Tôi mặc quần áo của người khác liên quan gì đến cậu? Tôi lớn bằng từng này, bao nhiêu người nhìn thấy tôi, người cho tôi mượn quần áo mặc cũng có, chẳng lẽ cậu muốn giết hết những người đó hay sao?"

Những lời này chỉ là Ngao Bính trong lúc nóng giận mà vô tâm nói ra nhưng Na Tra không coi là vậy, tính tình hắn cũng chính là thích làm loạn như thế. Vừa nghe Ngao Bính nói hắn càng thêm tức giận, trừng đôi mắt đỏ ngầu, hung hăng đè Ngao Bính lên tường, nói: "Cậu cho rằng tôi không dám giết những người đó? Nếu cậu còn tiếp tục phản kháng, tôi sẽ đem trường thương đi thọc chết chủ nhân của cái áo khoác này... Ai? Tại sao cậu vẫn còn mặc? Cởi ra cho tôi!"

Tính tình Na Tra như thế nào Ngao Bính cũng không có hứng thú nghiên cứu kĩ. Cậu vừa mới hạ sốt nên sức lực không có bao nhiêu mà chống cự lại nổi Na Tra, bị hắn đè ở trên tường giằng co hai ba lần áo khoác liền bị kéo xuống. Na Tra khó chịu, phủi tay vứt áo khoác xuống, đồng phục sạch sẽ liền dính đầy bùn đất.

"Cậu phát điên cái gì?" Ngao Bính nhặt áo khoác đồng phục trên mặt đất lên, lại không hề phòng bị mà một lần nữa bị Na Tra đè lên tường, làm gáy cậu đập phải tường mà đau nhức.

"Nếu cậu ngoan ngoãn đi theo tôi, tôi đảm bảo sẽ không làm tổn thương cậu,..." trán Na Tra chạm lên trán Ngao Bính, hiện giờ khoảng cách giữa hai người vô cùng gần, hắn lại gắt gao nhìn chằm chằm vào đôi mắt cậu: "Hiện tại tôi thực sự tức giận, tốt nhất cậu không nên chọc tôi, nếu không cậu sẽ hối hận."

Sự tình đã đến tận mức này rồi, bảo cậu ngoan ngoãn đi theo Na Tra là không thể, nhưng Ngao BÍnh vừa mới hạ sốt, sao có thể chống cự lại Na Tra khỏe mạnh, sức lực tựa như sinh long hoạt hổ cơ chứ? Áo khoác đồng phục to rộng cậu vừa nhặt lên lại trở thành vũ khí của Na Tra, hắn dùng áo khoác trói cậu lại, hung hăng kéo lên bờ tường thấp tè sau đó khiêng cậu từ trên bờ tường mà nhảy xuống, cứ thế ôm cậu chạy ra bên ngoài mà không hề thở dốc một giây nào.

Trại nuôi ngựa buổi tối không có người, chỉ có chuồng ngựa cùng ánh đèn mờ nhạt bên trong. Na Tra vác Ngao Bính đi vòng qua chuồng ngựa, nhảy qua hàng rào rồi đi ra đường lớn. Tầm này ở huyện cũng rất ít người qua lại, chỉ có xe bus công cộng đúng giờ sẽ đi qua hoặc là một hai chiếc taxi đã chở theo hành khách đi ngang qua.

Tất cả cứ như một bộ phim hành động hài hước vậy. Na Tra giơ tay vẫy lại một chiếc taxi không biết từ đâu tới. Chờ đến khi đèn xe chiếu đến trước mặt, hắn mới buông Ngao Bính trên vai xuống. Dạ dày Ngao Bính bị đầu vai gầy của Na Tra chọc đến phát đau. Cậu đứng không vững, đành phải dựa vào Na Tra, chờ đến khi taxi đến ngay trước mặt liền bị hắn đẩy mạnh vào ghế sau. Na Tra đọc ra một cái địa chỉ, sau đó lấy di động bấm một dãy số rồi gọi tới. Thanh âm hắn trầm thấp, không xưng hô gì với người kia nên cũng không biết là nói chuyện với ai, "Bây giờ tôi đến chỗ anh... ừ, đang đến... không có ai sao? Tốt."

Đến chỗ ai cơ? Ngao Bính rất muốn biết, nhưng lúc bị hắn đẩy vào trong xe làm đầu cậu đụng vào cửa xe, bây giờ vẫn còn đau. Cậu tựa đầu vào cửa sổ xe, len lén nhìn Na Tra nhưng đối phương cũng không hề liếc đến cậu mà chỉ nhìn chằm chằm phía trước, trên mặt không có bất cứ biểu tình gì, ngay cả dáng vẻ tức giận vừa nãy cũng không còn. Ngao Bính cuối cùng vẫn không bắt chuyện với hắn, đem áo khoác buộc lung tung trên người mình cởi ra. Động tác của cậu làm Na Tra chú ý, hắn quay đầu, nhíu mày nhìn cậu, ánh nhìn có chút hung hăng lại dường như có chút mệt mỏi khiến Ngao Bính hoài nghi có phải mình nhìn lầm hay không.

Đáp lại ánh mắt Na Tra là chiếc áo khoác đồng phục bị cởi xuống. Ngao Bính cầm áo khoác đưa cho Na Tra, bộ dáng vô cùng ngoan ngoãn, sau đó lại xoa xoa cánh tay. Cậu vừa mới hạ sốt, vẫn còn sợ lạnh.

"Làm gì?" Na Tra nhướn mày.

"Không phải cậu không thích tôi mặc nó sao?"

Không biết vì sao câu nói này của cậu nghe ra có chút giận dỗi. Na Tra trong lòng bỗng nhiên bực bội, một tay hắn đẩy áo khoác trở về, lạnh lùng nói: "Lạnh thì mặc vào."

Không biết tổ tông này suy nghĩ cái gì nữa. Ngao Bính không nghĩ nhiều đến phản ứng của Na Tra. Cậu cảm thấy dường như mình thực sự bị cái hội chứng Stockholm đó rồi, cậu sợ bản thân nói nhiều thêm một câu với Na Tra trong lòng lại sinh ra một chút cảm tình với hắn, đành cẩn thận mặc áo vào rồi tựa lên cửa xe nhắm mắt lại.

Đường đi không bằng phẳng khiến xe xóc nảy làm đầu cậu bị va chạm đến phát đau, cả người đang không thoải mái bỗng nhiên bị Na Tra kéo lại, Ngao Bính vốn ngồi không vững, nhẹ như bông mà ngả vào người hắn.

"Cậu làm gì vậy?" Ngao Bính liên tiếng hỏi.

"Mặc áo của người khác phải dựa vào tôi."

Đây là cái logic gì vậy?

"Tôi không thích trên người cậu có mùi của người khác." Câu này của Na Tra âm lượng rất nhỏ, có vẻ không muốn tài xế nghe thấy. Hắn nghiêng đầu, ở bên tai Ngao Bính nói ra những lời này bằng giọng nói trầm ấm khiến trong lòng cậu ngưa ngứa.

Lại phát bệnh rồi. Ngao Bính không đáp lời, nhắm mắt lại dựa vào người Na Tra, để hắn muốn đưa cậu đến đâu thì đưa.

Đến khi mở mắt ra Ngao Bính đã thấy thân thể mình đang di chuyển, cậu mơ hồ nghe thấy tiếng Na Tra thanh toán tiền xe rồi bế cậu xuống. Vừa ra khỏi xe Ngao Bính lập tức tỉnh lại, giãy giụa đòi xuống dưới nhưng chưa kịp tụt xuống đã bị Na Tra khiêng lên vai. Dạ dày lại truyền đến đau đớn quen thuộc, cậu vỗ vỗ lưng Na Tra: "Thả tôi xuống, tôi tự đi."

Na Tra vậy mà thật sự thả Ngao Bính xuống, đôi mắt soi xét nhìn cậu: "Thật ra tôi sợ cậu chạy mất."

"Trên người tôi một đồng cũng không có thì có thể chạy đến nơi nào?" Ngao Bính trên mặt không có biểu tình gì, cậu đang rất mệt, "Nếu tôi chạy không phải cậu sẽ trói tôi lại sao?"

Na Tra khẽ cười một tiếng, cũng không biết là ý gì. Trời vẫn còn tối, Na Tra đi trước, dẫn theo Ngao Bính băng qua đường lớn rồi vòng vào một khu nhà rất xa hoa. Hai người không nói gì đi đến một tòa nhà, bước vài thang máy rồi đi lên, đến lúc mở cửa ra Ngao Bính mới biết khu này mỗi tầng là của một hộ riêng, quả là nơi dành cho người có riền.

Na Tra theo thói quen mở cửa, đẩy Ngao Bính vẫn còn sững sờ vào trong nhà sau đó mở đèn, lung tung đá giầy ở ngoài bậc cửa rồi quay lại kéo Ngao Bính vào một phòng, đóng cửa lại rồi xoay người nhìn cậu, "Tôi thực sự rất tức giận."

Tôi thì không giận chắc? Ngao Bính ở trong lòng mắng hắn.

"Nhưng dù sao tôi cũng đã nói rồi, tôi đối với mỹ nhân luôn có ưu đãi." Na Tra nói tới đây liền đưa tay cởi xuống áo khoác trên người Ngao Bính. Áo khoác từ lúc nãy đã bị dính đầy bùn đất, ở trong căn phòng đẹp đẽ này không hề xứng chút nào, "Sao? Tôi giữ lời đấy chứ?"

"Đừng chạm vào tôi." Bị Na Tra cởi áo khoác, tay hắn cũng không thu về mà lại nhẹ nhàng vuốt ve làn da sau cổ Ngao Bính làm cả người cậu đều thấy khó chịu.

"Cậu thật sự không muốn tôi chạm vào cậu?" Vẻ mặt Na Tra giống như vừa nghe thấy chuyện gì đó thú vị, nụ cười càng thêm tà ác, "Cậu lúc nào cũng vậy, luôn khẩu thị tâm phi. Tôi hiểu cậu quá rõ mà, Ngao Bính."

Dường như bị hắn nói trúng tim đen, Ngao Bính cả người đều căng thẳng, đẩy Na Tra ra, "Cậu hiểu tôi như thế nào? Cậu mới quen biết tôi được bao lâu?"

"Còn nói tôi không hiểu cậu?" Na Tra ôm eo Ngao Bính, chôn đầu ở cần cổ cậu. "Lúc tôi kéo cậu từ phòng y tế đến đằng sau nhà ăn, nếu cậu kêu to lên chắc chắn sẽ có người phát hiện ra chúng ta. Lúc tôi ném áo khoác của cậu xuống đất, vì sao cậu nhất quyết phải nhặt lên? Nếu vẫn bỏ nó lại ở đó chắc chắn sẽ có người biết chúng ta trốn bằng cách trèo tường sau nhà ăn. Còn nữa, lúc ở trên xe taxi, nếu cậu cầu cứu tài xế hắn nhất định sẽ cứu cậu hoặc báo cảnh sát, nhưng vì sao cậu không làm?"

Rõ ràng có nhiều cơ hội trốn thoát như vậy, vì sao lại chọn từ bỏ?

Lúc Na Tra nói, hơi thở nóng rực của hắn phả vào làn da non mịn trên cổ Ngao Bính khiến cậu thấy ngứa ngáy, toàn bộ sức lực dồn lại muốn đẩy Na Tra ra bỗng chốc tiêu tan trong nháy mắt.

"Ngao Bính, nói cho tôi biết, cậu đang suy nghĩ cái gì?" Thanh của của Na Tra thực dịu dàng. Hắn ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Ngao Bính, con ngươi đen nhánh tựa như mảnh hồ nước sâu thẳm. Na Tra, người này thật sự... thật sự rất đáng ghét!

Ngao Bính bỗng nhiên rất muốn khóc, khoang mũi cậu cay xè, kế tiếp là hốc mắt đỏ bừng lên. Cậu thậm chí không thể nghe rõ giọng nói của chính mình nữa, từng câu chữ nói ra đều lẫn lộn trong tiếng khóc nức nở: "Cậu thật quá đáng... Cậu không thể... không thể ỷ vào tôi thích cậu mà đùa giỡn tôi! Cậu thật quá đáng..."

Ngao Bính giống như không thể ngăn Na Tra tiếp tục phá hủy thế giới bao bọc lấy cậu được nữa, chỉ có thể mặc kệ hắn thô bạo lại ác liệt mà phá nát tất cả.

Thế nhưng một khi người kia dịu dàng hôn cậu, Ngao Bính lại không còn chút sức lực nào mà đẩy hắn ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro