Ngày ấy anh đến ( phần 25)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(25)
- " Cứ theo kế hoạch mà làm, lần này phải cho bọn nó tan xương nát thịt... haha"

- " Phu nhân, nhưng em sợ hai thằng đó cấu kết với nhau chống lại chúng ta..." Một tên đàn em cúi đầu nói

- " Yên tâm, hai thằng đó nó sẽ không gọi cho nhau đâu. Bọn nó đều yêu con điếm đó mà... đúng là một lũ ngu ngốc... "

Ả nói bằng giọng điệu mỉa mai rồi đi ra ngoài, lòng ả vô cùng đắc ý, ả mừng thầm vì cuối cùng tất cả mọi thứ cũng thuộc về ả. Ả không chỉ có tiền mà còn tiêu diệt được những người mà ả căm ghét.

Tối hôm đó ả lại về căn phòng tối đen đó, cô bị nhốt trong căn phòng không một chút ánh sáng, nó như sự tăm tối của cuộc đời cô vậy. Cô hận chính bản thân mình vì không làm gì được ả, hận bản thân mình vì để liên lụy đến hai người họ...

Ả tiến tới bật bóng đèn lên nhìn bộ dạng cô rồi cười mỉa mai...

- " Mày thấy sao, lần này thì không thể thoát rồi nhé..."

- " Chị muốn thì cứ giết tôi, đừng làm hại người vô tội... tôi xin chị..."

Cô cúi đầu xin ả, đây là lần đầu sau bao năm cô cúi đầu trước ả, cô tự hứa với bản thân mình không được van xin ả nhưng cô không hiểu sao mình lại làm như vậy, cô chỉ mong ả sẽ thương tình mà tha cho anh và hắn. Chỉ cần cứu được hai người thì cô bất chấp, cô không cần lòng tự trọng nữa...

- " Haha mày cũng nặng tình quá, tao đã nói rồi những người dính đến mày đều phải chết..."

- " Tôi xin chị, chị tha cho hai anh ấy đi... Chị muốn tôi làm gì tôi cũng làm..." Cô đưa ánh mắt tha thiết, cầu khẩn nhìn ả, khóe mi cô cũng dần ngấm lệ..

- " Loại như mày mà cũng biết van xin tao, bọn mày chống lại tao thì đáng chết..."

Ả nói rồi kéo tóc cô rồi bỏ đi, cô đau đớn không biết làm thế nào chỉ biết tự trách bản thân mình.

--------------
Sáng hôm sau cô được hai thằng đàn em mang đến điểm hẹn, đó là tên một đỉnh núi, cô không đi nổi nhưng cũng bị hai người họ kéo đi, trên một đỉnh núi lớn... Cô thấy anh và hắn cùng ả cũng đứng ở đó. Cô bị trói vào một gốc cây, bên cạnh là một vực thẳm...

Cô sợ đưa mắt nhìn hai người họ, ánh mắt bảo họ đi đi nhưng không nói được, miệng cô đã bị dán băng dính, hai tay cô bị trói...

- " Sao cô lại gọi cả hai chúng tôi đến đây?" Hắn lớn tiếng nhìn ả

- " Chẳng phải hai người đều yêu cô ta sao? Gọi một người thì thiệt thòi cho người còn lại quá..." Ả vuốt móng tay cười khẩy...

- " Được, đây là 5 tỷ xem như tôi trả công cho cô, bấy lâu nay đã làm osin cho tôi..." Hắn nói mỉa mai rồi đưa cái va li ra, hắn biết loại như ả không đáng để tôn trọng...

- " Bây giờ thả cô ấy ra được rồi chứ... rơi vào tay con đàn bà độc ác như cô chỉ làm bẩn cô ấy thôi..."

- " Vội gì, lâu ngày không gặp phải ôn lại chuyện cũ một lát đã... À Âu Khải Thiên tiền của anh đâu, đếm đủ tôi sẽ thả người..."

Anh hơi ngạc nhiên nhưng rồi cũng đưa va li cho ả, anh không hiểu sao ả lại muốn gọi hai người đến, không biết ả có mục đích gì.

Ả cho mấy tên đàn em đếm tiền rồi định mang cất đi, nhưng chưa kịp đi thì hai người đã đồng thanh lên tiếng.

- " Đủ tiền rồi thì thả cô ấy ra...."

Vừa nghe nói thì ả đã ra hiệu cho mấy tên đàn em bây ba người lại, ả vỗ tay cười đắt ý...

- " Bốp...  Hôm nay tao sẽ cho chúng mày đoàn tụ..."

- " Cô muốn gì, thả cô ấy ra" Anh lên tiếng, định lại đánh ả thì bị mấy tên đàn em trói lại, miệng cũng bị dán băng dính...

- " Thì ra đó là âm mưu của cô, đúng là loại đàn bà độc ác..."

Ả nghe nói thì trong lòng đầy căm phẫn, tiến về phía hắn trừng mắt nhìn hắn:

- " Dám mắng tôi, anh chán sống rồi sao? Tôi đang nương tay với anh mà anh lại dám mắng tôi... Người đâu, trói lại đánh 100 roi cho ta."

Nghe lệnh mấy tên đàn em cũng làm theo, cô đứng đó nhìn xót xa không biết làm thế nào... Ả lúc này cũng nhìn cô rồi xé miếng băng dính trên miệng cô ra...

- " Bây giờ mày được phép cứu một người, mày cứu ai..."

- " Chị làm ơn tha cho người ta đi, muốn giết thì hãy giết tôi..." Cô hét lên, nước mắt cô lại chảy ra, lần này cô khóc trước mặt ả.

- " Tao bảo mày muốn cứu ai? Âu Khải Thiên hay là Lục Ngôn, nếu mày không thể lựa chọn vậy để tao chọn giúp mày..."

- " Chị không được làm thế, thả họ ra đi, họ vô tội..."

Cô hét lên khó xử nhìn ả, cô biết cứu ai bây giờ, cả hai đều rất tốt với cô. Chính bản thân cô cũng không hiểu mình có cảm xúc với ai nữa, nhưng thấy hai người bị như thế này cô cảm thấy rất đau lòng...

- " Tao cho mày 5 giây, mày phải cho tao một cái tên.... nếu không tao sẽ chọn hộ mày..."

- " 1 "

- " 2 "

- " 3 "

- " 4 "

- " 5 "

Cô không trả lời, vừa dứt lời ả đã đẩy cô và anh xuống vực. Hắn đứng đó trơ mắt nhìn, đau khổ không biết làm thế nào vì tay chân bị trói, cả miệng cũng bị bịt. Giây phút cô bị đẩy xuống vực, hắn cảm nhận như cả thế giới của mình cũng sụp đổ...

#còn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đoản