Chap 10 : Kế hoạch cuối tuần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chap 10 : Kế hoạch cuối tuần

Ngày hôm sau là thứ bảy, buổi chiều thì lớp Cao Trạch Dương và Tống Giai Di không có tiết học, nhưng họ vẫn hẹn nhau tại quán nước đối diện trường học. Cả nhóm đang bàn xem ngày mai chủ nhật thì nên đi đâu để cả nhóm giải tỏa vui chơi, cũng lâu lắm rồi kể từ lúc sắp bước vào kỳ thi đầu tiên của năm học mà cả bọn chưa có dịp cùng nhau đi chơi. Ý kiến này cũng là của Tống Giai Di, cô nàng rất thích tụ tập đi chơi ăn uống. Ban đầu Cao Trạch Dương cũng đang phân vân có nên đi hay không, hiện tại thì cậu đang không có tâm trạng để đi chơi nhưng lại không muốn làm mất hứng những người còn lại. Nên buổi chiều hôm nay mới có mặt của Cao Trạch Dương ở đây.

" - Cẩm Nghi, sao hôm nay không thấy Phùng Yến Linh. Cô ấy không đến để xem xem ngày mai đi đâu chơi à ? " - Lam Như Ý hỏi Cẩm Nghi khi chỉ thấy có Cẩm Nghi và bạn trai của Phùng Yến Linh là Chu Tuấn Lãng chứ không thấy Phùng Yến đâu.

- " Hôm nay nhà Phùng Yến Linh có chút chuyện nên không đến được, có lẻ ngày mai cũng không tham gia hoạt động cùng nhóm chúng ta đâu. " - Cẩm Nghi cười nói.

- " Thế à, lâu lắm mới có dịp thế này mà thiếu mất một người rồi . " - Lam Như Ý nói.

Nghe đến đây Cao Trạch Dương cảm thấy bản thân mình đang có hai cặp mắt đang nhìn, làm cho cậu ngứa ngáy. Cao Trạch Dương nhìn lại hai ánh mắt ấy, một là của Tống Giai Di, cặp mắt còn lại là của Chu Tuấn Lãng.

Từ lúc năm người có đều có mặt ở đây, cậu và Chu Tuấn Lãng chưa nói với nhau câu nào. Có thể Chu Tuấn Lãng không biết nói gì hoặc cũng có thể hắn không muốn nói chuyện với cậu.

Cao Trạch Dương nhìn Tống Giai Di cũng không nói gì. Không khí đột nhiên trầm xuống một chút. Cao Trạch Dương mở ba lô lục tìm kiếm một chút sau đó lấy ra chiếc áo đồng phục có thêu tên Chu Tuấn Lãng đưa cho hắn nói :

- " Áo của cậu, tôi đã làm sạch rồi. "

Chu Tuấn Lãng nhận lấy từ tay Dương Dương, nhìn ngang ngó dọc chiếc áo một lúc từ tốn trả lời :

- " Cám ơn cậu, còn áo của cậu hôm nay tôi không đem theo. Để hôm khác tôi đem trả cậu nhé . "

- " Ừm. " - Cao Trạch Dương không nhìn hắn, đáp như có như không rồi quay sang Tống Giai Di và Lam Như Ý nói tiếp :

- " Ngày mai các cậu có dự định gì, muốn đến đâu để chơi thế ? "

- " Tống Giai Di đề nghị ra đồng bắt cá nướng, sau đó đi bơi, tối đến thì lại nhà một người trong nhóm chơi. Anh thấy thế nào ? " - Lam Như Ý nói.

- " Anh sao cũng được, mọi người vui vẻ là được " - Dương Dương nói.

- " Chu Tuấn Lãng, Trần Cẩm Nghi hai cậu thấy đề nghị này thế nào " - Tống Giai Di quay sang hỏi hai người bọn họ.

Trần Cẩm Nghi đáp ngay : " Được đấy, nghe có vẻ vui. Nhưng chúng ta đến đồng ruộng chổ nào đấy, tớ không biết chổ nào. "

Chu Tuấn Lãng im lặng suy nghĩ một lúc rồi nói : " Hay là đến nhà tôi đi, nhà tôi bên cạnh có một cánh đồng lớn lắm, có thêm một cái ao nhỏ có thể tắm và câu cá. Nhà tớ cũng có một vườn trái cây nhỏ rất mát, các cậu có thể đến đó hóng mát và hái trái cây. "

" Được, nhất trí. " - Ba người Giai Di, Như Ý, Cẩm Nghi đồng thanh lên tiếng. Chỉ có Cao Trạch Dương cậu không trả lời. Ngay sau đó đồng loạt tất cả đều đổ dồn ánh mắt vào Dương Dương.

" Cứ quyết định như vậy, mai cả nhóm đến nhà Chu Tuấn Lãng quậy nhé . " - Cao Trạch Dương nói, lời nói của cậu đáp lại tất cả ánh mắt của bốn người đó. Riêng về Chu Tuấn Lãng, Dương Dương liếc trộm nhìn hắn xem thái độ thế nào. Cậu giật mình khi thấy Chu Tuấn Lãng cũng đáp lại bằng một cái cười mỉm.

Lúc đó cả Như Ý và Cẩm Nghi đều vui vẻ và tưởng tượng ngày mai sẽ làm gì và vui như thế nào, chỉ có Tống Giai Di sau cuộc gọi điện thoại tối hôm qua với Cao Trạch Dương thì cô luôn để ý cậu thêm nhiều hơn một chút, tình cờ lại thấy Dương Dương lén trộm xem biểu cảm của Chu Tuấn Lãng thế nào, thì cô còn bất ngờ hơn thì Chu Tuẫn Lãng lại mỉm cười với Dương Dương. Đây không đơn giản chỉ là một cái cười mỉm, mà nó còn hơn thế. Đến cả khi Chu Tuấn Lãng nói chuyện cùng Phùng Yến Linh bạn gái của hắn, cô cũng chưa bao giờ thấy hắn dành nụ cười này cho Phùng Yến Linh. Một cái mỉm cười đầy ôn nhu và chiều chuộng.

Cả bọn cùng nhau lên kế hoạch cho ngày cuối tuần ngày mai mà quên cả giờ giấc, không hiểu thế nào mà Cao Trạch Dương ban đầu là người không muốn đi nhất nhóm nhưng nay lại trở thành người bàn tán sôi nỗi nhất, nhiệt tình nhất. Cậu còn đưa ra rất nhiều thời gian và các hoạt động vui chơi sau đó. Có thể do không có Phùng Yến Linh tham gia, hoặc cũng có thể là do đến nhà của Chu Tuấn Lãng. Hay chỉ đơn giản là cái mỉm cười lúc nảy của hắn giành cho cậu. Cho dù là vì bất cứ lý do gì, ngày mai đúng là ngày cậu rất mong chờ.

Đến giờ cả nhóm phải quay về nhà. Chốt hạ là 9h sáng ngày mai cả bọn sẽ có mặt tại nhà Chu Tuấn Lãng. Bộ ba Giai Di, Như Ý và Trạch Dương thì chỉ có mình cậu là có xe, vì thế Dương Dương sẽ đến chở Lam Như Ý, còn Chu Tuấn Lãng sẽ đến rước Tống Giai Di. Sẵn tiện dẫn cả bọn đến nhà của hắn.

Tối hôm nay chỉ có Cao Trạch Dương ở nhà một mình, sáng sớm trước khi đi học ba mẹ Dương Dương đã nói chiều hôm nay hai người bận lên trên huyện để đi đám dỗ của người bà con, hỏi cậu là có muốn họ đi cùng không. Lúc đầu Dương Dương cũng muốn đi cùng nhưng lại nghe ba mẹ nói đi đến chiều hoặc tối chủ nhật mới về. Nghe thế thì cậu từ chối không đi, một phần vì nếu đi hết thì không ai trông coi nhà, tuy nhà cậu không khá giả gì nhưng vẫn có một số đồ nếu không có ai ở nhà sẽ bị trộm lấy đi mất, một phần nữa là vì cậu cũng có hẹn với nhóm cậu mai đi chơi nên cậu từ chối ba mẹ. Chính vì thế tối hôm nay cậu chỉ ngủ ở nhà một mình.

Giờ này còn sớm, cả team chơi game rủ cậu vào nhưng cậu không muốn chơi, nằm lười biếng trong phòng nghịch điện thoại. Trong lòng lại dâng lên một chút nôn nao khi nghĩ đến ngày mai. Dương Dương biết mình đã xác định được là bản thân thích Chu Tuấn Lãng, nhưng chắc chắn cậu sẽ không bao giờ nói ra. Hắn là con trai, lại đang có bạn gái, bạn gái lại là một trong những người bạn trong nhóm, nên chắc chắn không thể nào thổ lộ với Cao Trạch Dương và cũng không được thể hiện cho người khác biết.

Màn hình điện thoại thông báo có tin nhắn, Cao Trạch Dương nhìn số, là số lạ không có lưu trong danh bạ điện thoại. Dương Dương mở tin nhắn ra xem, nội dung tin nhắn ngắn gọn chỉ năm chữ : " Chào cậu, Cao Trạch Dương. "

Dương Dương đọc tin nhắn xong suy ngẫm, cậu sử dụng điện thoại chỉ có chưa đến mười người biết số điện thoại của cậu, danh bạ của cậu cũng chỉ lẹt tẹt vài số thân quen như ba, mẹ, Giai Di, Như ý, giáo viên chủ nhiệm và số của một vài người bạn trong team chơi game.

Cao Trạch Dương mang theo thắc mắc trả lời tin nhắn : " Ai thế ? "

Không cần đợi lâu, tin nhắn không nhắn trả lời lại mà trực tiếp gọi điện đến. Bình thường cậu đã không thích giao tiếp còn nói chuyện điện thoại lại càng không. Nhưng hiện tại ba mẹ cậu cũng không có ở nhà, cậu sợ rằng có người gọi cần việc gì đó liên quan đến ba mẹ cậu, nên cậu cũng cố gắng bắt máy.

Dương Dương nhấn nút nhận cuộc gọi nhưng lại không lên tiếng, đợi tầm đại khái hai, ba phút thì bên kia mới lên tiếng trước.

- " Cao Trạch Dương ? " - Điện thoại truyền đến tai cậu một giọng nam trầm ấm, vừa nghe xong cậu đã biết là ai. Không cần phải suy đoán

- " Chu Tuẫn Lãng, sao cậu lại có số điện thoại của tôi ? " - Cao Trạch Dương tò mò hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro