Chap 9 : Xác định cảm xúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 9 : Xác định cảm xúc
Kể từ lúc từ trường trở về nhà, Cao Trạch Dương không thể tập trung làm việc gì ra hồn, ngay cả chơi game cậu cũng không chơi được cho nghiêm túc, nhiều lần bị đồng đội trách mắng, và sau khi chơi năm trận thua liên tiếp thì cả team cũng chẳng muốn chơi tiếp nên hẹn nhau ngày hôm sau sẽ cùng chiến đấu tiếp.

Dương Dương chán nản nằm dài trong phòng, suy nghĩ về cảm xúc và hành động trong ngày hôm nay của bản thân. Hiện tại cậu quá nhiều cảm xúc và thắc mắc cho bản thân mình. Cậu cần thời gian để tập trung và giải quyết vấn đề mà bản thân đang gặp phải. Nếu không giải quyết được thì cậu sẽ không tập trung làm được việc gì, bên cạnh đó cũng không thể nói chuyện rỏ ràng với Chu Tuấn Lãng và Phùng Yến Linh.

Cậu càng suy nghĩ thì càng rỏ vấn đề xuất phát ra đều từ cậu chứ không từ hai người họ. Cậu tự thay đổi cảm xúc, tự xa lánh họ, tự khó chịu với họ, cũng tự cậu không muốn nói chuyện và tiếp xúc với họ. Trong khi Chu Tuấn Lãng và Phùng Yến Linh không hề làm gì sai với cậu, và họ mỗi ngày đều vui vẻ đùa giỡn với cậu. Chỉ có cậu tự biên tự diễn cả.

Nhưng đến thời điểm hiện tại cậu đã tìm ra được lý do và vấn đề ở đâu trước khi cậu chìm vào giấc ngủ.

Cao Trạch Dương, cậu đã thích Chu Tuấn Lãng. Một nam sinh đang có mối quan hệ yêu đương với Phùng Yến Linh.

19h30. TIngggggg....tinggggggg....tingggggg

Tiếng chuông điện thoại vang lên, Trạch Dương uể oãi chưa thoát khỏi cơn buồn ngủ dùng tay lần mò tìm điện thoại, Dương Dương cầm điện thoại lên xem, trên điện thoại đang hiển thị cuộc gọi đến, người gọi là Tống Giai Di.

- " Tớ nghe đây, có chuyện gì thế Giai Di. " - Dương Dương để điện thoại lên mặt áp vào tai nghe điện thoại. Mắt vẫn tiếp tục nhắm.

- " Dạo này cậu đang có chuyện gì à, nói tớ nghe xem " - Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói trong trẻo của cô nàng.

- " Không có, dạo này tớ không có chuyện gì cả. Sao thế, sao cậu lại hỏi thế. "

- " Tớ đã nghe được chuyện xế chiều hôm nay của cậu và Chu Tuấn Lãng. Cậu ấy thắc mắc và kể cho cả bọn nghe. Phùng Yến Linh cũng ở đó và nói dạo đây cũng thấy cậu đang xa cách với cô ta. Không biết là đã xảy ra chuyện gì giữa cậu với Phùng Yến Linh. Cậu có thể nói cho tớ biết, nếu cậu khó chịu hay có vấn đề gì về hai người họ thì có thể nói cho tớ biết. Tớ và Như ý sẽ giải quyết cho cậu. Nếu cần thiết thì sẽ không tiếp tục chơi với hai người họ nữa. " - Tống Giai Di cố ý nói dài một lần ra, nhanh và dứt khoát để Dương Dương không ngắt lời cô.

Sau hai ba phút im lặng, Tống Giai Di cứ nghĩ Dương Dương sẽ không trả lời hoặc ngắt máy thì giọng nói trầm ổn của Cao Trạch Dương truyền từ điện thoại đến tai cô.

- " Thật ra cũng không có gì, hai người họ cũng không có vấn đề gì với tớ. Chuyện xảy ra vào chiều hôm nay của tớ và Chu Tuấn Lãng, cũng như thái độ của tớ dạo gần đây đối với Yến Linh có chút khó chịu thì toàn bộ xuất phát từ phía tớ, không có liên quan gì đến hai người họ cả. Tớ sẽ cố gắng khắc phục lại. "

- " Nếu vấn đề ở cậu, thì cậu có thể nói cho tớ biết là vấn đề gì không ? "

- " Xin lỗi cậu, hiện tại tớ chưa có thể nói với cậu và Lam Như Ý được. Nhưng tớ sẽ cố gắng không để việc tương tự xảy ra nữa nhé. Cậu đừng hỏi gì thêm nữa, được không ? " - Giọng của Cao Trạch Dương đã có chút thay đổi khi nói hoàn chỉnh hết câu nói này.

Từ trước đến nay bất cứ chuyện gì thì cô, Như Ý và Dương Dương đều có thể chia sẽ và tìm cách giải quyết với nhau. Nhưng hôm nay Dương Dương có chút khác lạ hơn mọi ngày, đấy vẫn là cách nói chuyện của Dương Dương với cô. Nhưng Giai Di cảm nhận được Dương Dương đang có vấn đề nào đó, mà cậu nghĩ rằng cho dù cậu có nói cho cô và Như Ý biết thì cũng không thể giải quyết được vấn đề này của cậu.

Trong lòng Tống Giai Di bỗng chậm đi một nhịp khi có một suy nghĩ thoáng qua trong đầu cô, cô hy vọng chỉ là cô suy nghĩ nhiều chứ không phải thật sự như vậy.

- " Vậy được, tớ cúp máy nhé. Cần gì cứ gọi tớ. Mai thứ 7, lên lớp cả bọn hợp mặt dự định xem Chủ Nhật đi đâu giải tỏa nhé.

- " Okay. Cám ơn cậu. " - Dương Dương tắt máy.

Cao Trạch Dương đầu óc trống rỗng, hiện tại cậu cũng không muốn suy nghĩ nhiều. Cậu ngồi dậy bước xuống giường ra sau bếp để tìm xem có gì để ăn cơm không. Vì công việc nên ba mẹ Dương Dương thường xuyên đi sớm về khuya, hôm nào có thời gian nhiều một chút thì ba mẹ sẽ nấu ăn để sẵn cả ngày cho cậu, còn nếu hôm nào bận quá thì cậu chỉ có thể tự lo cho bản thân mình.

Ba mẹ cậu đều là thuộc tầng lớp lao động nghèo khó, nông dân mà, trời chưa sáng đã ra khỏi nhà, đến lúc trời đen kịt thì mới trở về. Bán lưng cho trời, bán mặt cho đất. Cao Trạch Dương biết hoàn cảnh của gia đình mình nên chưa bao giờ cậu đòi hỏi bất kì thứ gì từ ba mẹ cậu, có những thứ cậu rất muốn có nhưng lại không được đòi hỏi và không có quyền đòi hỏi.

Cậu xem trong bếp không có gì ăn, có lẻ hôm nay ba mẹ cậu bận ra đồng sớm nên không chuẩn bị được đồ ăn cho cậu, xem lại đồng hồ đã gần 20h mà ba mẹ vẫn chưa về. Cậu thấy trong tủ lạnh còn một vài quả trứng và một ít rau. Cậu đem trứng ra chiên và nấu một ít canh rau củ cho cậu sẵn tiện một chút ba mẹ cậu về ăn.

-------------------------------------------------------------------------------

- " Dương Dương, con đâu rồi, đã ăn cơm nước gì chưa con. "

Cao Trạch Dương đang trong tolet giặt cái áo mà lúc chiều hôm nay cậu làm bẩn của Chu Tuấn Lãng. Nghe tiếng mẹ mình cậu nhanh chóng đáp lại.

- " Dạ con ăn rồi, còn một ít đồ ăn trên bếp đấy ạ. Ba mẹ rữa tay rồi ăn nhé. "

- " Con đang làm gì thế, đã muộn rồi con giặt đồ làm gì. Đi ngủ đi để đấy mẹ làm cho. " - Mẹ Dương Dương ra nhà sau thấy Cao Trạch Dương đang giặt đồ bà bảo.

- " Dạ không sao, con chỉ giặt xong cái áo này nữa là xong ạ. Ba mẹ ăn cơm đi. Con xong sẽ đi ngủ ngay. "

Mẹ Cao Trạch Dương không nói gì, bà dọn cơm ra bàn, cùng với ba Dương Dương ăn cơm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro