Chap 12 : Một chút xót xa của Cao Trạch Dương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 12 : Một chút xót xa của Cao Trạch Dương

Mọi người hỏi có cần mua gì đến nhà không, Chu Tuấn Lãng bảo không cần mua gì cả, đồ ăn thức uống cái gì cũng có sẵn, chỉ cần động tay vào làm là được.

Suốt đoạn đường đi cậu và hắn cũng trao đổi câu được câu mất, không thật sự tập trung vào câu chuyện mà hai người muốn nói.

Lam Như Ý hỏi ba mẹ hắn có khó không, hắn bảo ba mẹ hắn cũng đều là dân lao động ngoài ruộng, hiện tại đã ra đồng làm việc rồi. Không có ở nhà, nên mọi người cứ tự nhiên.

Cao Trạch Dương nghe vậy thì nghĩ rằng cậu và hắn cũng có điểm chung, cả hai gia đình đều không thuộc dạng nhà khá giả gì. Đến lúc Dương Dương đến được nhà hắn rồi mới ngớ ra là không phải như vậy, ba mẹ cậu làm việc ngoài đồng là làm cho người khác, chỉ là làm mướn làm thuê. Còn về ba mẹ Chu Tuấn Lãng thì ra có ruộng đất riêng, mướn người làm cho họ. Nhà to cửa rộng, đất thì chổ nào làm ruộng thì làm ruộng, chổ nào xây nhà thì xây nhà, chổ nào chăn nuôi thì chăn nuôi, rộng không đếm xuể, vườn trái cây mà hắn nói nhỏ nhưng thật ra lại rộng lớn mênh mong. So với nhà cậu thì ra là một trời một vực.

Đến trước cổng nhà Chu Tuấn Lãng, hắn bảo mọi người vào trước hắn đến nhà Trần Cẩm Nghi đón cô ta đến đây. Cả bọn vui vẻ đồng ý.

Khi tụ tập đông đủ, hiện tại trời nắng không quá gắt gao mọi người rủ nhau lấy một ít đồ ăn vặt, trãi thãm ra gần bờ ao sau nhà Chu Tuấn Lãng, vừa ăn vừa câu cá.

Mọi người ngồi thành một vòng tròn, không biết như thế nào mà hắn lại ngồi ngay cạnh Dương Dương. Bên phải Dương Dương là Lam Như Ý, đối diện cậu là Tống Giai Di còn kế tiếp là Trần Cẩm Nghi ngồi bên trái Chu Tuấn Lãng. Cả bọn vừa nói chuyện,vừa ăn uống và câu cá rất vui vẻ. Lam Như Ý câu được cá liên tục, mọi người đều nhìn cô ngưỡng mộ.

" Tuần tới là kì thi đầu tiên của lớp 11 rồi, còn hơn một năm nữa chúng ta đều đã tốt nghiệp. Cũng không biết có được thêm mấy lần ngồi lại cùng nhau như thế này. Sau này các cậu dự định sẽ như thế nào ? " - Trần Cẩm Nghi đột nhiên nói như thế.

Cả bọn nghe được cũng không ai nhanh chóng trả lời, đúng như lời của Cẩm Nghi nói. Thời gian trôi rất nhanh, chẳng mấy chốc mọi người đều sẽ tốt nghiệp và có định hướng riêng của bản thân. Sẽ không còn được bao nhiêu lần cùng ngồi lại với nhau như thế này.

Thời học sinh mà, thời gian thì ít nhưng kỉ niệm thì không bao giờ nhớ hết được. Đến lúc đó, ngay cả Dương Dương cũng không biết được một năm có thể gặp được những người bạn này bao nhiêu lần, đặc biệt là Tống Giai Di và Lam Như Ý.

" Dương Dương, cậu nói thử xem. Sau khi tốt nghiệp cậu có dự định gì không ? " - Thấy không ai trả lời Cẩm Nghi, Chu Tuấn Lãng nhìn Dương Dương hỏi.

" Dương Dương ? Các cậu thân nhau nhanh thế rồi đấy à ? " - Tống Giai Di cười nói.

Cao Trạch Dương nhìn Tống Giai Di, cậu nhìn ra hôm nay Giai Di có chút khác thường hơn ngày thường, lúc đầu khi đến nhà Giai Di thì cậu đã cảm thấy như thế, lần này Giai Di lại hỏi như vậy. Tuy vừa cười vừa nói như đang nói chuyện đùa giỡn bình thường, nhưng rỏ ràng cậu cảm nhận được Tống Giai Di đang có khúc mắc gì đó.

Cao Trạch Dương và Chu Tuấn Lãng nhìn nhau, không ai trả lời câu hỏi của Tống Giai Di.

" Tớ cũng không biết nữa, hiện tại tớ không có dự định gì. Các cậu cũng thấy đó, thực lực của tớ không đến đâu, nhà lại không không có tiền nên tớ cũng đang suy nghĩ là có thể học hết năm 11 này sẽ nghỉ. Tìm việc làm chứ không muốn tốn thời gian và tiền bạc của ba mẹ tớ nữa " - Dương Dương nói, mắt lại nhìn chằm chằm vào cần câu cá xem xem có cá mắc câu không.

" Ba mẹ tớ thì bảo học hết lớp 12, có bằng tốt nghiệp rồi thì nếu muốn học tiếp thì học, còn không thì chọn nghành nghề gì đó yêu thích thì học. Chứ không ép buộc tớ gì cả " - Trần Cẩm Nghi nói.

" Chu Tuấn Lãng cậu thì sao, tớ nghe Phùng Yến Linh nói cậu thích học về xe ô tô. Chắc là học hết lớp 12, xong tìm hiểu học về ngành ô tô sau đó hỏi cưới Yến Linh, cuộc sống viễn mãn quá ha " - Lam Như Ý nói xong cười lớn, nhìn tất cả mọi người.

Vừa dứt câu, mọi người nghe được một tiếng "gắt", quay sang thì thấy cần câu cá của Cao Trạch Dương bị gãy mất một đoạn. Tay của Dương Dương bị chảy máu một chút.

" Anh sao thế Dương Dương, tay chảy máu rồi kìa " - Như Ý nhanh chóng cầm tay Dương Dương xem.

" Không...không..... Không có gì. Anh cầm chặt quá nên nó bị gẫy thôi. Không sao " - Dương Dương nói xong đứng lên đi về phía trong nhà Chu Tuấn Lãng, rữa vết máu trôi đi.

Trong khoảng thời gian đó, Tống Giai Di và Chu Tuấn Lãng không lên tiếng. Cả hai đều đang nhìn Dương Dương, Tống Giai Di nhìn cậu với ánh mắt phức tạp, Chu Tuấn Lãng nhìn cậu với ánh mắt không giấu khỏi sự lo lắng và bất lực. Nhưng có một đều cả hai người đều thấy, chỉ có Lam Như Ý và Trần Cẩm Nghi không thấy, chính là trước lúc quay người đi Cao Trạch Dương đang rơi nước mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro