Chap 6 : Có Thêm Bạn Mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 6 Bạn mới

Ting...ting....tingggg......

Cao Trạch Dương mắt mở mắt nhắm lấy tay mò tìm điện thoại tắt chuông báo thức, cậu nhìn lại đồng hồ hiện tại là 13h45 phút. Cậu còn 5 phút rữa mặt và thay đồ, 10 phút để đến trường học Quốc Phòng. Dương Dương ngáp một cái thật dài rồi bật dậy thay đồng phục để đến trường.

Trên đường Dương Dương chạy đến trường học, cậu luôn không ngừng nghĩ về giấc mơ vừa rồi, nói đúng hơn nó không phải là giấc mơ mà nó đang tái hiện lại sự việc lúc sáng cậu cùng Chu Tuấn Lãng đã trãi qua. Dương Dương không hiểu tại sao mình lại có một giác mơ như thế, rõ ràng hắn và cậu nếu tính chính thức gặp nhau chỉ mới hai lần.

Một lần hắn vì cậu mà bị phạt hạnh kiểm cậu đến xin lỗi, lần thứ hai là hôm nay hắn qua bảo cậu đi đổ rác cùng hắn. Cậu không gây ấn tượng cho hắn, hắn cũng chẳng có gì để thu hút cậu. Chỉ duy nhất việc cậu gây họa cho hắn thì có thể nói đó là thứ khiến cậu và hắn có quen biết. Vậy tại sao, cậu lại nằm mơ thấy hắn ???.

- " Này thằng nhóc, mày chạy xe kiểu gì thế, không muốn sống nữa à ? " .

Dương Dương hoàn hồn lại sao tiếng quát đó, cậu mãi suy nghĩ đến những việc lung tung mà một chút nữa đã đâm vào chiếc xe bán tãi bên đường.

- " Cháu xin lỗi ạ ! " - Dương Dương nói rồi chạy đi, tập trung lái xe đến trường.

Những tiếc học ngoài trời như Quốc Phòng, Thể Dục chưa có sân học riêng. Do nhà trường cũng chỉ mới được xây dựng xong trong kì nghỉ hè năm trước, vật chất tuy nói không thiếu nhưng vẫn có một số khó khăn nhất định.

Như năm nay,  tiết học ngoài trời vẫn chưa có sân riêng để hoạt động nên đa số các tiết này đều học ở giữa sân, nơi mà mỗi thứ hai toàn trường ngồi để dự tiếc sinh hoạt chào cờ. Vốn dĩ Cao Trạch Dương đã không thích những môn học này, sân học lại là nền sân si măng vừa cứng vừa đau. Càng làm cho Dương Dương chán nản, không có một chút tinh thần của người đi học chút nào.

Như mọi khi vào thì xếp hàng từ thấp đến cao, học sinh nữ đứng trước xếp thành hai hàng, học sinh nam đứng sau xếp thành hai hàng. Sau đó giáo viên đến, lớp trưởng sẽ làm theo nghi thức chào giáo viên và điểm danh. Cứ thể Dương Dương thất thần qua một tiếc học.

- " Giải tán. " - Lớp trưởng hô lớn.

Cao Trạch Dương nghe thấy tiếng lớp trưởng như tiếng cứu vớt cuộc đời cậu, cuối cùng cũng xong tiết học tra tấn này. Kế tiếp sẽ là lớp 11a2, lớp của Tống Giai Di và Lam Như Ý. Bình thường mỗi lớp sẽ tập hợp trước năm phút khi bắt đầu vào tiết, vì thế khi Dương Dương tan lớp thì bên lớp Tống Giai Di cũng đã tập hợp đầy đủ.

Dương Dương đi ngang qua lớp 11a2, cậu chỉ muốn nhìn tìm hai người Tống Giai Di và Lam Như Ý, nhưng không biết thế nào mà tầm mắt của cậu lại rơi xuống hàng thứ ba, người cuối hàng của hàng nam sinh, hắn cao nỗi bật ở hàng đấy, hắn đứng cuối nhưng không biết bằng một thế lực trùng hợp nào đó khi Dương Dương nhìn hắn, hắn cũng đang nhìn cậu. Dương Dương nhanh chóng di chuyển tầm mắt, cuối đầu ra khỏi trường.

Tống Giai Di và Lam Như Ý đã hẹn cậu xong tiếc ở lại ra quán nước trước cổng trường nói chuyện, Dương Dương cũng lười về nhà, về nhà cậu cũng không có việc gì để làm nên ngồi nghịch điện thoại đợi hai người họ tan lớp.

Dương Dương nhìn đồng hồ, hiện tại là 15h40 lớp của họ đã hết giờ từ hơn 10 phút rồi vẫn chưa thấy người đâu. Cao Trạch Dương ngồi bật dậy nhìn ra cổng, quả nhiên thấy Tống Giai Di và Lam Như Ý cùng với ba người bạn nữa đang đi về phía cậu.

Trong năm người đó, hai người cậu quen chắc chắn là Tống Giai Di và Lam Như Ý, còn lại ba người kia một nam và hai nữ. Dương Dương lục lại trí nhớ thì hình như đã từng gặp qua hai học sinh nữ này rồi, là hai người ngồi bàn phía sau của Tống Giai Di. Dương Dương có chút trí nhớ về hai người họ là do có lần Dương Dương qua lớp họ chơi, cậu đã từng làm rớt dụng cụ học tập của bàn sau, nên có chút ấn tượng. Còn người nam sinh cuối cùng chẳng cái khác, là hắn, Chu Tuấn Lãng.

Dương Dương cũng không biết vì sao ba người họ lại đi cùng với Tống Giai Di và Lam Như Ý. Nhưng nhìn họ có vẻ khá thân thiết, cũng đúng thôi trong nhóm ba người chỉ có cậu là giao tiếp với người khác kém nhất. Giai Di và Như Ý lại là người hướng ngoại, rất thích náo nhiệt và thích có nhiều bạn bè.

- " Cao Trạch Dương, chào cậu nhé. " - Một trong hai nữ sinh cười và nói chuyện cùng cậu.

- " Chào cậu, tớ là Cao Trạch Dương. Còn cậu, tên gì thế ? " - Dương Dương cố gắng dùng hết vốn từ của mình để giao tiếp.

- " Người ta câu trước đã nói tên cậu ra rồi, cậu sao giới thiệu lại tên mình thế ? " .

Cao Trạch Dương lúng túng khó xử. Đúng thế, người ta đã biết tên cậu, cậu còn giới thiệu làm gì. Người nói câu đó lại không phải là nữ sinh chào cậu, mà chính là hắn, Chu Tuấn Lãng.

- " Thôi Tuấn Lãng, cậu đừng trêu Dương Dương nữa. Mình Tên Phùng Yến Linh. " - Nói xong đưa tay chỉ vào người đứng kế bên cô ta nói. " Còn đây là Trần Cẩm Nghi, chúng mình ngồi bàn sau lưng của Giai Di Và Như Ý. "

- " Ch...chào hai cậu nhé " . Dương Dương lắp bắp nói.

Sau đó cả sáu người cùng nói chuyện với nhau, thật ra thì chỉ có năm người họ là nói chuyện nhiều nhất. Bình thường Dương Dương cậu cũng nói nhiều và rất hay giỡn với Giai Di và Như Ý. Bởi vì hôm nay có thêm ba người kia nữa nên cậu chưa thích ứng được không thể nói chuyện như bình thường.

Qua một lúc lâu nói chuyện, cậu cũng có thêm một chút ít thông tin của ba người họ. Nhưng đa số chỉ là những việc nhỏ không đáng chú ý, chỉ là bạn bè giao tiếp bình thường. Đều làm cậu chú ý ở đây là Chu Tuấn Lãng và Phùng Yến Linh, hai người là một cặp. Đã quen nhau được hơn một tháng rồi.

Cao Trạch Dương nghe nói Chu Tuấn Lãng và Phùng Yến Linh từ cấp hai là đã học chung cho đến nay, cũng không biết do duyên cớ hay như thế nào mà khi ngôi trường này vừa xây dựng lên hai người lại cùng chung một lớp học. Nhà của hai người lại cũng gần nhau, có thể gọi là hàng xóm. Thế nên trước khi vào lớp 11 một tháng. Hai người đã bắt đầu hẹn hò.

Dương Dương suy nghĩ, đây có thể gọi là thanh mai trúc mã không nhỉ ? Nếu có hay không thì cũng đâu liên quan đến cậu, những chuyện tình yêu học đường này cũng không phải lần đầu cậu biết. Cậu đã chứng kiến rất nhiều chuyện này rồi, không ai được bền lâu cả.

Nói chi người khác, ngay cả hai người bạn thân nhất của cậu là Giai Di và Như Ý. Chỉ tính riêng cấp hai thôi là hai cô gái này đã có chuyện yêu đương với hơn năm sáu chàng trai, cứ quen rồi tan, tan rồi lại quen người khác. Tuổi học trò mà, ai mà chằng có vài ba mối tình để hồi tưởng.

Cao Trạch Dương không theo đuổi suy nghĩ của bản thân nữa, cậu cố gắng hòa nhập nói chuyện cùng với mọi người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro