Chap 7 : Ngượng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chap 7 Ngượng

Cứ như thế thời gian nhanh chóng trôi qua, còn đúng ba ngày nữa kì kiểm tra học kì đã đến. Học sinh ngày ngày đến trường, ngay cả bệnh vặt cũng không dám nghỉ, chỉ sợ lở nghỉ mất một ngày sẽ bỏ xót một bài ôn thi nào đó quan trọng. Đó là nói đến những học sinh ưu tú, xem việc học là trên hết. Còn đối với bộ ba Trạch Dương, Giai Di và Như ý ba người họ không quan tâm đến, còn rất vui vì cả tuần nay chỉ có ôn lại những bài đã từng học. Không học bài mới thì ba người họ cũng không sợ bị gọi tên lên kiểm tra bài học.

Về vấn đề thi cử thì cũng chẳng lo, cả ba không có dự định học lên Đại Học và chọn ngành nghề mình yêu thích. Giai Di và Như Ý đều có cơ sở sẵn ở nhà, chỉ cần học xong tốt nghiệp cấp ba thì họ có thể về với gia đình, làm việc cho người ngoài và làm việc cho gia đình thì không cần phải nói, bỏ sức cho cơ nghiệp của gia đình vẫn thích hợp hơn. Riêng về Cao Trạch Dương, ba mẹ cậu đều là nông dân, cậu lại không thích làm nông dân, khả năng học hành của bản thân cũng không có gì nỗi bật so với các bạn khác, nếu không nói là có phần kém cạnh hơn.

Từ nhỏ Dương Dương đã muốn có một cuộc sống ở thành thị hơn là nông thôn, cậu nghe những người anh đã và đang làm việc tại thành phố nói, người thành phố rất thoáng và vui, không có định kiến gì với người khác. Một phần thành phố là nơi tụ hợp của rất nhiều nơi khác lại để tìm kiếm cơ hội phát triển, phần còn lại họ còn bận phải lo cho cuộc sống của chính họ, không có thời gian để phán xét người khác thế nào. Tuy nói là vậy, nhưng nơi nào mà không có đủ loại thành phần. Chỉ cần làm tốt công việc của mình là được. Nhưng muốn sống ở thành phố thì cũng cần phải thật cân nhắc, nếu có khả năng hoặc thật sự yêu thích thì mới có thể sinh sống và phát triển. Thường mọi người sẽ có một câu nói về Sài Gòn. Sài Gòn là nơi đầy hoa lệ, hoa cho người giàu và lệ cho người nghèo.

Cao Trạch Dương cậu biết mình cần làm gì và muốn gì, cậu chỉ muốn khi học xong cấp ba, cậu có thể lên Sài Gòn tìm cơ hội để phát triển bản thân hơn. Và đặc biệt là cậu rỏ hơn ai hết, bản thân cậu là Gay, cậu thích con trai. Nơi cậu sinh sống đây là nông thôn, một vùng chưa thật sự phát triển và mang nhiều tư tưởng phong kiến. Tuy Dương Dương thích con trai, nhưng cậu tính cách mạnh mẽ và kiên cường, người khác nhìn vào sẽ không biết cậu là Gay. Nhưng cậu vẫn không muốn phải sống một cuộc sống luôn khép mình lại và không được sống thật với bản thân mình. Vì thế, Sài Gòn là nơi mà cậu thật sự muốn chạm chân đến. Dù có phức tạp, dù có cám dỗ và dù có thất bại thì cậu vẫn muốn được trãi nghiệm.

Nữa học kì này, Giai Di và Như Ý đã rất thân với Phùng Yến Linh và Trần Cẩm Nghi. Dương Dương thì gần đây nói chuyện cũng khá thân thiết với hai người họ. Cơ bản so với hai người Giai Di và Như Ý thì vẫn không hoạt bát hơn, nhưng như vậy Dương Dương đã cố gắng lắm rồi.

Dạo gần đây Cao Trạch Dương phát hiện tâm tình của bản thân có chút thay đổi, ban đầu cậu nhìn thấy Chu Tuấn Lãng và Phùng Yến Linh thân thiết, cậu có chút ngưỡng mộ vì hai người rất tình cảm và chăm sóc lo lắng cho nhau. Cậu chưa từng trãi qua cảm giác hẹn hò cùng người khác, cậu cũng không dám cùng người khác hẹn hò vì cậu thích con trai, lớp của cậu và Giai Di cũng có một vài bạn nhìn vào là có thể xác định ngay là họ thuộc giới tính thứ ba, họ không ngại công khai và sống thật với bản thân của mình, Dương Dương cậu thì thật sự chưa có can đảm đó, và cũng vì cậu cũng chưa có đối tượng yêu thích nên chứ sống im như thế thôi.

Quay về việc tâm tình cậu có chút thay đổi, rỏ ràng ban đầu là ngưỡng mộ, nhưng dần dần cậu phát hiện sự ngưỡng mộ đó đã trở thành có chút ganh tỵ và cậu không muốn nhìn thấy sự thân thiết đó, thậm chí mỗi lần cậu nhìn thấy Phùng Yến Linh, Dương Dương ngay cả một câu cũng không muốn nói chuyện cùng cô ta. Chính bản thân cậu cũng không biết lý do ở đâu và vẫn chưa giải thích được sự thay đổi này.

Đang ngồi suy nghĩ vẫn vơ, bỗng nhiên Dương Dương cảm thấy da mặt mình đột ngột thay đổi nhiệt độ, lạnh đến cậu phải kêu lên thành tiếng.

- " Giai Di, cậu làm gì thế ? "

- " Cậu đang nghĩ gì mà thất thần thế, tôi đã đứng đây mười phút rồi cậu vẫn không nhận ra à ? "

Cao Trạch Dương bất ngờ ngước mặt lên, không phải Giai Di mà là Chu Tuấn Lãng. Buổi chiều hôm nay, cậu có hai môn học cần phải lên lớp, cũng chỉ là ôn lại những vấn đề cần thiết khi bước vào kì thi, nhưng do dạo gần đây Dương Dương có chút vấn đề xuất phát từ bản thân mình nhưng lại không tự giải thích được đó là gì, nên hôm nay cậu quyết định cúp hai tiết này. Cậu ngồi ở quán nước đối diện trước cổng trường, cứ suy nghĩ ngẩn ngơ mà không biết Chu Tuấn Lãng xuất hiện từ lúc nào.

- " Cám ơn chai nước nhé. Cậu làm gì mà giờ này còn ở đây thế, không phải đang lên lớp à ? " - Dương Dương nói xong, tay cũng cầm lấy chai nước mà Chu Tuấn Lãng lúc nảy đã áp lên mặt cậu.

- " Không, tôi đưa Yến Linh lên phòng học rồi tôi ra khỏi trường, lười học cũng không có hứng để học " - Chu Tuấn Lãng vừa trả lời, vừa ngồi xuống ghế gần kế cậu.

- " Lên lớp cũng cần đưa mới lên được à ? " - Dương Dương tự lẫm bẩm.

- " Hã, cậu nói gì, tôi không nghe rỏ ? ".

- " Kh...kh....không có gì, tôi nói nhảm thôi, cậu đừng để ý " - Dương Dương lúng túng, nhanh chóng giải thích và ngậm miệng lại.

Nếu để cho Chu Tuấn Lãng nghe thấy, không biết hắn nghĩ cậu đang bị bệnh gì nữa. Người yêu đưa nhau đi học là chuyện bình thường, tại sao cậu lại tự nhiên nói như thế.

- " Ờ....ờ " - Chu Tuấn Lãng cười.

Không khí bỗng trở nên khá ngại ngùng, Cao Trạch Dương không biết phải nên nói gì, đây là lần đầu tiên cậu cùng hắn ở gần nhau như thế này. Lúc trước cậu hứa cùng hắn đổ rác sau mỗi giờ học, lúc đó cậu rất mạnh miệng nhưng chỉ được ba hôm cậu lại chuồng mất, mấy hôm đầu Chu Tuấn Lãng còn qua lớp tìm cậu để đi cùng nhưng mấy lần đều không thấy cậu, hắn cũng chẳng qua phiền cậu nữa.

Những lần có Dương Dương và Chu Tuấn Lãng thì đều có bốn cô nàng còn lại, năm người họ cùng một lớp nên tan giờ học cùng nhau, còn cậu khác lớp thì năm người đó đa phần đều đợi hoặc qua thẳng lớp cậu cùng cậu về, lúc nào cũng có đủ năm người họ thì cũng không có gì lạ.

Chỉ duy nhất lần này, Dương Dương và Chu Tuấn Lãng ở cùng nhau mà chỉ có hai người, bình thường khi có đủ mặt thì Dương Dương cũng đa phần sẽ nói chuyện với bốn cô nàng kia, Chu Tuấn Lãng vốn dĩ đã rất ít nói, còn cậu cũng không biết nói gì với hắn. Nên khi chỉ có hai người mới có tình huống khó xử như lúc này.

- " Sao hôm nay, cậu lại cúp tiết thế ? - Chu Tuấn Lãng mở lời, để xóa bỏ không khí có chút khó xử này.

- " Hôm nay tôi mệt, cũng không muốn lên lớp nên ngồi đây. "

- " Thế sao cậu không ở nhà, mỗi lần ra đường da mặt cậu đều đỏ ửng lên kia kìa. " - Chu Tuấn Lãng vừa nói, vừa dùng ngón tay chỉ vào da mặt của cậu.

Không biết vô tình hay cố ý, mà khi ngón tay của hắn lướt qua thì lại chạm nhẹ vào mặt của cậu, cậu hoảng hốt giật mạnh tay, không may lại va vào chai nước của hắn đang cầm, đổ gần phân nữa lên áo đồng phục của hắn.

- " Xin lỗi, tôi xin lỗi ! " - Dương Dương vừa nói, vừa lấy khăn giấy từ trong balo ra vừa lau lên áo của hắn.

- " Cậu sao thế, tự dưng giật mạnh tay thế làm gì ? " - Chu Tuấn Lãng khó hiểu nhìn cậu.

Dương Dương không trả lời, cậu đang ra sức lau đi những vết bẩn dính trên áo hắn, cậu lau thế nào lại càng lau nó càng nhòe loang những vết bẩn đó ra, càng dơ hơn. Cao Trạch Dương ngừng lau, lo lắng ngẩn mặt lên chớp mắt vài cái nhìn hắn.

- " ........................ ! " - Chu Tuấn Lãng bất lực nhìn cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro