Chương 14 Chạm Khẽ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chap 14 Chạm Khẽ

Cao Trạch Dương đi vào nhà, cậu đang chuẩn bị vệ sinh cá nhân vào phòng nằm nghỉ ngơi nghịch điện thoại, nhưng chưa kịp làm gì đã lại nghe tiếng gọi ở trước sân nhà. " Dương Dương, ra mở cửa cho tớ . "

Dương Dương suy nghĩ cậu không nghe lầm chứ? Đây là giọng nói của Chu Tuấn Lãng mà, sao hắn lại quay lại, còn có gì muốn nói với cậu sao? Dương Dương thắc mắc ra mở cửa.

" Sao thế, cậu còn quay lại làm gì ? " - Dương Dương nói xong nhìn xuống hai tay của Chu Tuấn Lãng, một tay cầm hai chai nước ngọt, tay còn lại cầm rất nhiều đồ ăn vặt.

" Thì chẳng phải cậu bảo hôm nay chỉ ở nhà một mình sao, chiều hôm nay bọn mình ăn cũng không nhiều nên tớ chạy đi mua thêm ít đồ ăn và nước uống, chúng mình cùng ăn rồi ngủ " - Chu Tuấn Lãng nói xong, nở một nụ cười sáng ngời cho Cao Trạch Dương.

Dương Dương suy nghĩ một lúc cũng đồng ý để hắn vào nhà, hai người vào phòng bày đồ ăn ra vừa ăn vừa nói chuyện. Chỉ có cậu mới biết, bề ngoài cậu đang tỏ ra bình thường nhất có thể để tránh cho hắn phát hiện ra tâm tình trong lòng cậu hiện tại, nhịp tim đã không còn hoạt động theo quy luật của nó nữa rồi.

" Sáng mai tớ đèo cậu lên lớp nhé. " - Chu Tuấn Lãng nói.

" Cậu không gọi điện báo cho ba mẹ cậu biết hôm nay cậu không về nhà, để hai người họ lo lắng đấy. - Dương Dương để ý từ lúc vào nhà đến giờ không thấy Chu Tuấn Lãng gọi cho gia đình để báo hôm nay hắn không về nhà nên nhắc nhở.

" Tớ gọi điện cho ba tớ rồi, lúc nảy đi mua đồ ăn thì tớ đã gọi xong rồi. "

" Thế ngày mai đồng phục đâu mà cậu đi học ? "

" Trong xe của tớ có đem theo đấy. "

" Có đem theo ? Cậu về nhà lấy khi nào ? " - Dương Dương thắc mắc hỏi.

" À thì ..... Mà khi nào ba mẹ cậu mới về đấy, không gọi cho ba mẹ cậu hỏi đi, nếu có về khuya thì tớ ra mở cửa, cho cậu ngủ ngon một chút không bị đánh thức giữa khuya. " - Chu Tuấn Lãng đánh trống lãng hỏi Dương Dương.

" Ba mẹ tớ nói rồi, nếu không có gọi thì sáng mai ba mẹ tớ mới về chứ không về khuya, nguy hiểm lắm. Cậu ăn xong chưa, đi đánh răng này. " - Dương Dương cảm thấy có chút không hợp lý nhưng lại không biết là ở chổ nào.

" Đi thôi, tớ cũng no rồi. "

Cao Trạch Dương cùng Chu Tuấn Lãng đi đánh răng, cậu định nói với hắn nhà cậu không có đồ vệ sinh cá nhân cho khách, vì nhà cậu cũng không thường xuyên tiếp khách qua đêm dù là bạn cậu hay là bạn của ba mẹ cậu. Nhưng Cao Trạch Dương chưa kịp nói thì đã thấy Chu Tuấn Lãng mở xe lấy ra những đồ dùng cần thiết như : bàn chãy đánh răng, khăn lau mặt, v.v.

Cao Trạch Dương cảm thấy hình như Chu Tuấn Lãng đã biết hôm nay cậu ngủ ở nhà một mình, và hắn cũng đã chuẩn bị đầy đủ những vật dụng cần thiết để tối hôm nay đến nhà cậu rồi.

Sau khi hai người vệ sinh cá nhân xong thi vào phòng ngủ, phòng của Dương Dương hơi bé một tí, giường ngủ cũng vậy. Hai người thanh niên ngủ cùng nhau trên một chiếc giường như vậy thì phải chen nhau một chút, vai của Dương Dương cũng chạm vào vai của Chu Tuấn Lãng.

Dương Dương nằm phía trong, xác vách tường. Còn Chu Tuấn Lãng nằm bền ngoài, hai người nằm một lúc lâu cũng không thấy ai nói chuyện với nhau câu nào. Chu Tuấn Lãng suy nghĩ gì hay là đã ngủ rồi thì cậu không biết, nhưng về Cao Trạch Dương cậu thật sự không ngủ được, cậu không có thói quen ngủ cùng người khác, người bên cạnh lại còn là Chu Tuấn Lãng, hai người là nằm vai kề vai như thế.

Bình thường cậu và hắn gặp nhau trong trường nói chuyện hay đùa giỡn thì cũng không gần nhau đến mức như thế, cộng thêm không gian im lặng này Dương Dương còn có thể nghe thấy tiếng thở của Chu Tuấn Lãng nữa.

" Cậu chưa ngủ sao ? " - Chu Tuấn Lãng hỏi.

" Tớ chưa, sao thế ? Còn cậu sao chưa ngủ, lạ chỗ hay sao ? " - Dương Dương đáp.

" Cũng không hẵn là lạ chổ. Mà tay cậu sau rồi, còn đau không ? Sau tự nhiên cầm kiểu gì mà gãy luôn cần câu cá để xước vào tay thế ?

" Không sao, trầy da một chút thôi. Chắc thấy Lam Như Ý câu được nhiều cá còn tớ chưa được con nào nên nôn nóng cầm chắc cần câu quá bị gãy. " - Thật ra chính Dương Dương cũng không biết lúc đó vì sao cậu lại làm như thế, chỉ khi nghe Lam Như Ý nói về tương lai của Chu Tuấn Lãng làm cậu không vui.

" Lúc đó, tớ nhìn không lầm thì cậu khóc thì phải. Là đau quá hay vì lý do gì ? " - Khi nói đến câu này, Chu Tuấn Lãng đột ngột quay người sang phía cậu, nhin thằng vào gương mặt của Dương Dương.

Dương Dương bất ngờ với cậu hỏi và hành động của Chu Tuấn Lãng. Lúc đó thật sự cậu cũng có rơi nước mắt, cậu không khóc cũng không muốn khóc nhưng không biết vì sao nước mắt cậu tự rơi. Dương Dương cũng nhanh chóng lau đi để cả bọn không phát hiện, nếu có thì rất khó giải thích. Cậu cứ nghĩ vậy là xong nhưng không ngờ Chu Tuẫn Lãng không những để ý thấy mà còn lại hỏi thẳng cậu như thế.

" Tớ buồn ngủ rồi, ngủ ngon. " - Dương Dương đáp xong quay người vào trong, mặt đối với tường, nhắm mắt.

" Dương Dương, ngủ ngon. "

Cao Trạch Dương nghe Chu Tuẫn Lãng nói xong, trước mắt bỗng nhiên tối đen lại. Cậu biết hắn đã vớ tay tắt luôn đèn ngủ nhỏ trong phòng, sau đó Dương Dương cảm nhận có một lực rất nhẹ nhàng bao trùm lấy cơ thể cậu, tiếp theo đó điều mà cậu không ngờ tới mà cũng không tin rằng sẽ xảy ra, Dương Dương cảm nhận trên má cậu, chính là đôi môi của Chu Tuẫn Lãng. Tuy chạm rất khẽ nhưng Dương Dương cảm nhận rất rỏ khi tiếp xúc.

Sau cái hôn khẽ đó, sức lực bao trùm cơ thể cậu cũng đang dần nới lỏng ra, Chu Tuấn Lãng quay sang bên kia, lưng đối lưng với Cao Trạch Dương.

Cả hai mỉm cười chìm vào giấc ngủ, cho đến lúc thức dậy. Nụ cười của Cao Trạch Dương vần còn nằm nguyên trên gương mặt của cậu.

Đây là gì ? Là tình huống gì đang xảy ra đây ? Hắn, Chu Tuẫn Lãng vừa hôn Cậu ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro