Chương 3 : Lam Như Ý

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 3 : Lam Như Ý

Một tuần nhanh chóng trôi qua kể từ khi cậu nhập học, hôm qua chủ nhật của Cao Trạch Dương không có việc gì làm, thời tiết lại nắng gay gắt càng làm cậu lười ra đường hơn. Một hôm cuối tuần thật rảnh rỗi và nhàm chán. Chỉ ăn rồi ngủ, ngủ xong rồi lại tiếp tục chơi game. Cứ thế lại qua một ngày.

Hôm nay là ngày đầu tuần, cậu lên lớp buổi sáng. Theo quy định của nhà trường lớp buổi sáng tiết đầu tiền sẽ là tiết chào cờ, lớp buổi chiều tiết cuối cùng là tiết chào cờ. Buổi sáng trong lành, toàn thể học sinh và giáo viên của trường ngồi dưới sân trường nghe phát biểu, tuyên dương có, phê bình có. Như theo thường lệ ở những ngôi trường khác, đầu tiên sẽ là tiết mục chào cờ của toàn thể học sinh và giáo viên trường. Tiếp theo sẽ là một tràn văn từ Hiệu Trưởng Trường, sau đó lần lượt các tới các giáo viên và tổng phụ trách phát biểu, nêu kế hoạch của trường trong một tuần tiếp theo. Phần cuối sẽ là tuyên dương những lớp có hoạt động tích cực, phê bình lớp và từng cá nhân có hành vi vi phạm nội quy nhà trường. Cứ như thế luyên thuyên hết 45 phút.

Cao Trạch Dương nghĩ đến phải ngồi dưới sân trường nghe như thế 45 phút toàn thân đã cảm thấy chán nản, vô vị. Nên hầu như các buổi sinh hoạt dưới cờ như vậy sẽ không có mặt của cậu cùng Tống Giai Di và Lam Như Ý. Cả 3 cùng nhau đến trể, đúp sinh hoạt dưới cờ ghé vào canteen ăn sáng.

" Anh Dương, một tuần rồi có làm quen được bạn nào mới chưa? " – Lam Như Ý hỏi Cao Trạch Dương khi cùng ngồi canteen ăn sáng.

" Anh thì có thể làm quen ai chứ, đông bạn bè lại càng thêm phiền. Cứ chơi chung với em và Tống Giai Di đủ rồi . " – Cao Trạch Dương đáp.

" Nhiều bạn thì phiền, nhưng lại vui. Cứ chơi với nhau thôi, hợp tính thì lại thân, không thì không chơi chung nữa, đơn giản mà. " – Tống Giai Di nghe Cao Trạch Dương nói nên phán bác.

" Cô cũng biết tính anh Dương mà, kệ ổng đi khuyên làm gì. Mà anh Dương, hôm thứ 7 sinh hoạt lớp em có chuyện liên quan tới anh đấy. " – Lam Như Ý chợt nhớ đến buổi sinh hoạt lớp hôm đó.

" Liên quan đến anh? Chuyện gì thế ? " – Cao Trạch Dương bất ngờ hỏi.

Lam Như Ý đang dự định kể lại chuyện hôm đó cho Cao Trạch Dương nghe. Nhưng tiếng chuông hết tiết vang lên. Đồng nghĩa với việc phải lên lớp. Sinh hoạt dưới cờ có thế đúp nhưng lên lớp học môn khác thì không thể. Một phần là do sinh hoạt dưới cờ là toàn trường, vắng một hai người cũng không ai để ý đến, ngay cả cô giáo chủ nhiệm cũng không bận tâm về vấn đề này. Nhưng nếu lên lớp học môn thì có đếm sỉ số và điểm danh, nếu không có mặt thì bị trừ hạnh kiểm và mời phụ huynh nếu liên tiếp vi phạm. Và còn bị ảnh hưởng đến điểm chung của cả lớp, dù nhóm ba người Cao Trạch Dương có không thích học, quậy phá và ham chơi thì cũng không muốn vì mình mà làm tổn hại đến cả lớp. Nhóm ba người nhanh chóng lên lại lớp để điểm danh.

Lam Như Ý sinh ngày 20 tháng 10 năm 1999. Do mối quan hệ không xa không gần của Lam Như Ý với Cao Trạch Dương nên mới xưng hô bằng anh. Chứ thật ra họ bằng tuổi nhau. Cô cùng Tống Giai Di và Cao Trạch Dương là bạn từ thời nhỏ. Họ ăn chung, uống chung, ngủ chung, chơi chung, tất cả các hoạt động đa số nếu có một người thì sẽ có hai người còn lại, còn không thì sẽ vắng cả ba. Nói như thế thì có thể hiểu được mối quan hệ bạn bè thân thiết của cả ba. Ngay cả gia đình của cả ba đều biết bộ ba thân thiết này.

" Anh Dương, anh Dương "

Cao Trạch Dương đang ngáp ngủ với lời ru của giáo viên dạy Văn trên bục giảng, bị đánh thức bởi tiếng kêu của ai đó. Cao Trạch Dương quay đầu nhìn thấy Lam Như Ý đang đứng gần cửa sổ kêu cậu.

Mỗi lớp ở ngôi trường này đều có hai cánh cửa ra vào, một cửa ở ngay bục giảng của giáo viên, còn một cửa ở cuối lớp ngay chổ Cao Trạch Dương ngồi. Cao Trạch Dương ngồi ngay cửa lối ra, lại học ở tầng một, từng cơn gió mát lạnh thổi vào người cậu cộng thêm lời ru của giáo viên thật sự không kiềm chế nỗi cơn buồn ngủ mỗi khi lên lớp.

" Làm sao đấy, đang có tiết mà." – Cao Trạch Dương dụi mắt nhìn Như Ý.

" Hiện tại lớp em trống tiết, tiết tiếp theo là Công Nghệ. Nghe nói giáo viên này mới về trường, nên không nắm được hết sỉ số và học sinh. Giờ anh qua lớp em chơi đi, tiết sau ở lại bên lớp em luôn " – Lam Như Ý nói, nhìn lén vào lớp trên bục giảng xem giáo viên lớp Cao Trạch Dương có phát hiện ra mình hay không.

" Có được không. ? " – Cao Trạch Dương hỏi lại.

" Tiết sao lớp anh là của giáo viên nào, anh ở lại cũng ngủ, qua bên lớp em chơi. " – Lam Như Ý nói.

" Được, giờ anh qua. Em về lớp trước đi. " – Cao Trạch Dương nói. Cậu suy nghĩ xem trốn ra lớp thế nào.

Lam Như Ý nghe Trạch Dương nói vậy thì vui vẻ, vừa ngồi vừa đi để tránh tầm mắt của giáo viên để về lớp. Lớp của Trạch Dương là 11A1, lớp của Lam Như Ý và Tống Giai Di là lớp 11A2. Hai lớp của họ chỉ cách nhau một chiếc cầu thang để lên tầng hai thôi.


Cao Trạch Dương thấy Lam Như Ý đi như thế, mỉm cười. Cậu nhìn qua cậu bạn cùng bàn, xong thấy cậu ta vẫn đang ngáp ngắn ngáp dài như cậu liền lắc đầu. Đúng là dãy bàn cuối này đều là người giống nhau. Cao Trạch Dương nhanh chống dùng thế đi giống Lam Như Ý, vừa ngồi vừa đi để tránh tầm mắt giao viên lớp cậu. Đến ngay cừa chính, cậu lén nhìn vào lớp qua khe hỡ cửa chính. Thấy giáo viên đang tập trung viết gì đó lên bảng, cậu chạy liều mạng về phía trước và chạy thằng vào lớp 11A2.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro