Chương 4 : Lần Đầu Gặp Mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 4 Lần Đầu Gặp Mặt
Từ ấy trong tôi bừng nắng hạ
Mặt trời chân lý chói qua tim
Hồn tôi là một vườn hoa lá
Rất đậm hương và rộn tiếng chim..

( Bài thơ này được sử dụng trong chương trình SGK Ngữ văn 11 từ 2007
Tố Hữu, Từ ấy, NXB Văn học, 1959 )


Như bao lớp khác mỗi lần trống tiết Lớp Trưởng đều rất cố gắng giữ trật tự cho lớp, nhưng có mấy ai làm được đều này. Lớp 11A2 này cũng vậy, người ngồi thì ngồi, người nằm dài trên bàn thì nằm dài trên bàn, người giỡn chạy nhảy thì mặc người. Lớp Trưởng 11A2 cũng hết cách, chỉ đành về bàn của mình ngồi. Ở cái tuổi mười sáu, mười bảy này có mấy ai lại chịu bỏ qua những cuộc vui, mình còn trẻ cái gì vui thì mình ưu tiên.

Cao Trạch Dương chạy thẳng vào chổ ngồi của Tống Giai Di. Tống Giai Di và Lam Như Ý ngồi kế cạnh nhau. Cao Trạch Dương từ khi bước vào lớp đã cảm thấy có chút kì quái, hình như có một số cặp mặt nhìn cậu cười như đang nhìn một vật gì lạ đột ngột xuất hiện tại lớp của họ vậy.

" Giai Di, Như Ý, hình như không khí có chút khó hiểu đúng không? " – Cao Trạch Dương hỏi hai người.

Tống Giai Di cười không đáp.

" Đúng rồi, lúc sáng em định kể anh nghe về chuyện sinh hoạt lớp tuần trước có liên quan đến anh mà chưa nói đã vào tiết đấy" – Lam Như Ý nói.

" Vụ gì thế, kể anh nghe. " – Cao Trạch Dương tò mò hỏi.

Đúng là cứ mỗi lần rãnh rỗi, trống tiết hoặc giờ giải lao cậu đều chạy sang lớp này chơi, nhưng mà cũng chỉ chơi với Tống Giai Di và Lam Như Ý. Đừng nói tới những nam sinh mới chuyển vào lớp này cậu không quen biết, đến những bạn học thời Trung Học cậu cũng ít nói chuyện hoặc giao lưu, thì sao lại có không khí quái lạ này khi hôm nay cậu bước vào lớp nhỉ.

" Hôm đầu tiên anh nhập học, giờ giải lao anh qua đây chơi rồi ăn uống, anh cùng Tống Giai Di kéo nhau xuống bàn cuối ăn, đúng không? " – Lam Như Ý hỏi Cao Trạch Dương.

" Đúng rồi, sao đấy? " – Cao Trạch Dương nhớ lại hôm đầu tiên vào học, hình như cậu đâu có làm việc gì với bạn học trong lớp này đâu nhỉ.

" Thế cuối cùng thế nào anh nghĩ lại xem "

Như thế nào là như thế nào nhỉ? Cao Trạch Dương hồi tưởng lại ngày hôm đó. Mặt Cao Trạch Dương càng lúc càng hoang mang, thật sự không phải như vậy chứ?

Lam Như Ý như nhìn ra được suy nghĩ của Cao Trạch Dương. Cô cười hỏi – " Đúng như anh đang nghĩ. "

Nghe Như Ý nói xong, Trạch Dương trộm quay đầu về phía bàn cuối, cậu giật bắn người khi cũng phát hiện đôi mắt ấy cũng đang nhìn cậu. Cao Trạch Dương nhanh chóng quay đầu lại, hôm đó cậu cùng Tống Giai Di ăn uống xong nhưng lại không kịp giờ vào tiết. Hết cách nên đành không thu dọn rác mà cứ thế dồn hết vao ngăn bàn cuối ấy. Cậu cũng không phải loại tốt lành gì, nhưng dù sao nam sinh bàn cuối này cũng là học sinh mới, cũng không nên ăn xong đem rác bỏ vào ngăn bàn của người ta chứ. Cậu định bụng sau khi hết tiết cuối sẽ quay lại đem rác đi dọn. Nhưng người tính không bằng trời tính, cậu lại quên mất việc đó mà về luôn. Không phải nam sinh bàn cuối ấy bị giáo viên phát hiện và cho viết hạnh kiểm chứ? Chắc không nghiêm trọng như vậy đâu nhỉ?
Cao Trạch Dương càng nghĩ càng hoang mang, nhìn nhóm nam sinh ấy không phải dạng hiền lành gì, đừng nói vào học mới một tuần lại xảy ra việc động tay động chân đến cậu chứ?

" Sau đó... Chuyện gì xảy ra vậy ? " – Trạch Dương mặt đầy hoang mang hỏi Lam Như Ý.

" Bàn của nam sinh mà anh cùng Cao Giai Di ngồi ăn cậu ta tên Chu Tuấn Lãng, bình thường cũng vui vẻ hòa đồng với bạn bè. Em cũng có vài lần nói chuyện cùng cậu ấy, có vẻ cũng không khó tiếp xúc.

" Không cần giới thiệu, anh muốn biết việc gì xảy ra ở buổi sinh hoạt lớp tuần trước " – Cao Trạch Dương nóng lòng, đâu muốn nghe phần giới thiệu của nam sinh đó. Cậu chỉ muốn biết việc gì xảy ra để xem cách giải quyết.

Lam Như Ý bị Trạch Dương ngắt lời cũng không tức giận, tiếp tục nói. – " Hôm ấy lớp em sinh hoạt, giáo viên chủ nhiệm bảo lớp trưởng đi kiểm tra từng ngăn bàn học, xem có bạn học nào ăn uống mà không dọn dẹp. Trùng hợp ngay bạn học Chu Tuấn Lãng này bình thường không mang đồ ăn theo, chỉ ăn ở canteen. Cậu ta cũng không phải học sinh chăm học gì nên thường đem rất ít tập sách chỉ để trên bàn không hề nhìn tới ngăn bàn của mình một lần. "

Nghe tới đây Cao Trạch Dương đã biết minh gây họa, giáo viên chủ nhiệm bảo Lớp Trưởng kiểm tra không phải vì lo lắng bạn học nào ăn uống không sạch sẽ mà đơn giản mỗi ngày đều có người xuống từng lớp để kiểm tra và chấm điểm thi đua của lớp. Và vấn đề quan trọng cũng như nhiều điểm nhất là vấn đề vệ sinh và rác, điểm tốt sẽ được cộng một, nhưng điểm xấu về vệ sinh sẽ bị trừ tới mười. Mỗi hôm cuối tuần giáo viên chủ nhiệm đã biết được điểm thi trong tuần của lớp, có thể vì nhìn thấy lớp điểm chung khá thấp nên mới bảo lớp trưởng kiểm tra xem do học sinh nào không giữ vệ sinh hoặc bỏ rác đúng chổ để lớp bị kéo điểm xuống.

Cao Trạch Dương lắc đầu, tiếp tục nghe Lam Như Ý kể.

" Sau đó, lớp trưởng kiểm tra một lượt đến bàn của bạn học Chu Tuấn Lãng, phát hiện trong đó rất nhiều rác, từ hộp cơm đã ăn gần hết cho đến võ rác bimbim, chai nước đã uống được một nữa đều được lớp trưởng đem ra từng món một. " _ Lam Như Ý hồi tưởng lại lúc Lớp Trưởng đêm một đống ra.

Hôm Thứ 7, buổi sinh hoạt lớp đầu tiên của năm.

" Thế này là thế nào? " – Giáo Viên Chủ Nhiệm lớn tiếng hỏi khi thấy rác được đem ra từ bàn của Chu Tuấn Lãng

Tống Giai Di nhìn xuống là biết ngay đây là của cô cùng với Cao Trạch Dương hôm ấy ăn không dẹp. Cái thằng đần này, tại sao lại không nhắc mình để mình dọn chứ, cô thầm mắng Cao Trạch Dương trong lòng.

" Thưa cô, là của..... " – Tống Gai Di đứng lên nhận lỗi đó là số rác của mình để lại, nhưng cô chưa nói xong đã có một giọng nói trầm ấm vang lên.

" Là do em quên mang đi vức, em xin lỗi. "

Tống Giai Di quay đầu lại nhìn theo nơi vừa phát ra tiếng nói. Là của Chu Tuấn Lãng. Lam Như Ý cũng dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn cậu ta.

" Xin lỗi? Em hiện tại đã là cấp 3 rồi, không phải là học sinh tiểu học nữa, chỉ việc ăn xong dọn dẹp đúng chổ mà em cũng không thực hiện được. Lớp hiện tại điểm thi đua đứng hạng cuối là do em đấy. " Giáo Viên chủ nhiệm gắt gao nhìn Chu Tuấn Lãng.

Không khí lớp trở nên im lặng, việc này thì mọi người trong lớp đều biết do Tống Giai Di và Cao Trạch Dương lớp bên làm. Chính Tống Giai Di cũng đang định đứng lên để nhận lỗi, nhưng chẳng ai ngờ Chu Tuấn Lãng đột ngột nhận hết tất cả lỗi về phía bản thân, đừng nói đến những bạn học không liên quan. Ngay cả Tống Giai Di và Lam Như Ý cũng khá bất ngờ và không biết xử lý như thế nào.

" Chu Tuấn Lãng, tuần này em phụ trách đầu giờ học và tan học em đều đi đổ rác của lớp cho tôi. Về viết một bản kiểm điểm có chữ kí phụ huynh sau đó thứ hai đem nộp trên bàn giáo viên cho tôi. Nếu có lần sau sẽ kỉ luật đình chỉ học. Hôm nay đến đây thôi. " – Giáo Viên Chủ Nhiệm bực tức đi ra khỏi lớp, kết thúc buổi sinh hoạt.

__________________________________________________________

Cao Trạch Dương nghe đến đây, cậu biết mình đã gây họa cũng không biết làm thế nào để giải quyết.

" Tống Giai Di, giờ nên làm thế nào?" – Cao Trạch Dương hỏi người trong cuộc.

" Còn có thể làm thế nào nữa, kiểm điểm cũng đã viết rồi. Còn việc dọn dẹp vệ sinh, đổ rác vào đầu giờ và tan giờ học thì cậu có thể đi cùng cậu ta. " – Tống Giai Di nói nhưng mắt dán vào điện thoại, không nhìn đến Cao Trạch Dương.

" Tống Giai Di, cậu nói gì thế. Cái này là của mình tớ à? " – Cao Trạch Dương bực tức, cái này là cả hai cùng gây họa chứ có phải mình cậu đâu mà chỉ có cậu là đi cùng tên kia.

" Tùy cậu, tớ không đi. Còn cậu ái náy thì cứ cùng đi với cậu ta " – Tống Giai Di không quan tâm nói.

" Cậu...cậuuuu. Ayzzzzz " – Trạch Dương bất lực.

Cao Trạch Dương nằm dài một lúc lâu sau đó từ trên bàn bật dậy, chạy thẳng ra khỏi lớp. Tống Giai Di, Lam Như Ý thấy vậy cũng không phản ứng gì. Cao Trạch Dương lúc nào cũng thần thần bí bí, hành động bất thường không có gì lạ nên tiếp tục chơi game trên điện thoại.

Cao Trạch Dương rời lớp được năm phút đã quay lại, trên tay cậu cầm ba chai nước. Hai chai cậu để trên bàn của Giai Di và Như Ý. Sau đó cậu hít một hơi thật mạnh rồi đi thằng xuống bàn cuối của lớp. Trạch Dương đơn giản chỉ muốn xin lỗi, nhưng cậu lại không biết phải nói gì chỉ đành mua thêm một chai nước mời cậu ta uống, cậu nghĩ làm như vậy lời xin lỗi của cậu mới thêm được chút sự chân thành. Cao Trạch Dương đi đến bàn cuối, nhìn nam sinh đang ôm bàn nhắm mắt . Da cậu ta tuy hơi ngâm đen, nhưng gương mặt lại rất sáng, theo như đánh giá của Cao Trạch Dương thì nam sinh này khá điển trai. Cậu suy nghĩ, hắn ta tên gì ấy nhỉ? Chu Tuấn Lãng? Đúng rồi, Lam Như Ý nói hắn ta tên Chu Tuấn Lãng.

" Chu Tuấn Lãng, Chu Tuấn Lãng" – Cao Trạch Dương vừa gọi vừa dùng chân đá nhẹ vào bàn của nam sinh Chu Tuấn Lãng đang nằm.

" Có việc gì? "- Chu Tuân Lãng không mở mắt, trả lời.

" Này, cậu nói chuyện với người khác là thái độ thế à, còn không mở mắt xem người đang nói chuyện với cậu là ai? " – Cao Trạch Dương bực tức, dù cậu có lỗi nhưng tên này có phải là quá ngạo mạn không, đến nói chuyện cũng không nhìn người khác.

Chu Tuấn Lãng nghe thế hắn nhướn mi nhìn về phía người đang nói chuyện với mình, sau khi thấy rỏ được gương mặt người này, hắn mỉm cười. – " Là cậu ?? Sao thế, định viết kiểm điểm dùm cho tôi hay thay tôi trực vệ sinh ?"

" Tôi....Tôi...xin lỗi. Hôm đó cũng quên mất tan học nên quay lại dọn để bây giờ cậu bị khiển trách và phạt như thế. Tôi xin lỗi. " – Cao Trạch Dương vừa nói vừa đưa chai nước về phía trước.

Chu Tuấn Lãng phì cười, hắn nghĩ sao con trai mà lại nói chuyện ấp a ấp úng như thế, có câu xin lỗi thôi nói cũng không xong. Hắn đưa tay nhận lấy nước từ Cao Trạch Dương.

" ừm... không có gì nữa, vậy tôi đi đây. " – Cao Trạch Dương cứ thấy không khí lạ lùng thế nào ấy. Nên phải kết thúc cuộc trò chuyện này sớm thôi.

Cao Trạch Dương thấy hắn nhìn nhưng không trả lời, cậu quay đầu đi. Đi được vài ba bước chân lại nghe tiếng nói với theo từ phía sau.

" Mỗi ngày tan học, cậu qua đây cùng tôi trực vệ sinh đi. "

Cao Trạch Dương nghe vậy không quay đầu nhưng vẫn gật đầu biểu thị sự đồng ý của cậu. Trạch Dương Đi đến bàn của Tống Giai Di và Lam Như Ý ngồi xuống.

Chu Tuấn Lãng nhìn chai nước cầm chai trên tay, hắn vặn nắp ra tua xuống cổ một ngụm. Lại nằm dài xuống bàn nhắm mắt ngủ, không biết hắn đang nghĩ gì đó. Trên môi bất giác nở nụ cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro