Chương 8: Thích một người.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm này là ngày sinh hoạt cuối cùng của năm nhất, vừa ra khỏi cửa Trúc Anh suýt bị dính mưa.

Những cơn mưa rào của thành phố B nói đến là đến, không đùa chút nào. Xe buýt đi khá chậm, Trúc Anh ngồi ở phía trước thấy cần gạt nước gạt qua gạt lại tới phiền.

Không rõ tại sao, cô linh cảm hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì đó.

Thấy mây đen kéo đến ùn ùn, phiền muộn trong lòng Trúc Anh càng chồng chất. Bảy giờ sẽ điểm danh mà bây giờ đã là 6h45 rồi. Trúc Anh nghĩ mình sẽ không đến kịp, cô nhắn tin Zalo cho Thanh Bình.

Trúc Anh : "Có khi hôm nay tớ đến muộn, cậu báo với thầy Trương nhé. Trời mưa đi lâu quá."

Thanh Bình: "Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ! Cậu mau tới đi, bọn tớ đang chờ nè."

Trúc Anh: "..."

Người ngồi trên xe đều nóng nảy, có người không nhịn được xem điện thoại tới mấy lần.

"Bác lái xe, có thể đi nhanh hơn không?"

Người lái xe nhấn còi, hàng xe phía trước vẫn không nhúc nhích chút nào: "Tôi cũng muốn nhanh lắm nhưng phải có đường đi mới được, đâu thể mang mọi người bay lên chứ." Một câu nói đùa của lái xe làm dịu đi bầu không khí vội vã.

Đến một bến xe, Trúc Anh xuống giữa chừng. Thấy trên đường không có bóng dáng chiếc taxi nào, cô đành đi bộ.

Lúc đến trường đã là 7 rưỡi.

Hệ thống thoát nước của thành phố B không tốt, chỉ cần trời mưa một trận thì những chỗ trũng sẽ ngập úng ngay. Về cơ bản, Trúc Anh phải đạp nước chạy như bay tới khu phòng học. Vì tay cầm nhiều túi nên cô không che ô được, người ướt hơn một nửa.

Giày vải của Trúc Anh cũng ướt hết, bắp chân phía sau bị bùn bắn lên lấm tấm một mảng. Cô thấp giọng mắng một tiếng, chân vẫn nhanh chóng bước lên cầu thang.

Sinh viên đang túm tụm rất đông ở hành lang, có người hò hét, có người cười đùa. Lúc còn ở dưới, Trúc Anh nghe thấy tiếng nói chuyện loáng thoáng: "Cậu nói có thể nhận lời không?"

"Chắc là không, nữ sinh này chẳng có điểm nào nổi bật, khuôn mặt cũng quá đại chúng rồi."

Trúc Anh cau mày, tiếp tục đi lên cầu thang.

Dáng người Trúc Anh cao nên chỉ đứng ở hai bậc thang gần thềm cửa nhất đã nhìn được bảy, tám phần cảnh tượng bên trong.

Lúc thấy nhân vật chính trong đám người, Trúc Anh thấy cả người như bị chế trụ. Một nam một nữ đứng ở sân trời. Nam đưa lưng về phía mình, nữ đứng thẳng tầm mắt của Trúc Anh.

Cách một đám người, Trúc Anh hơi run lên. Dù chỉ nhìn bóng lưng thôi, cô cũng chắc chắn nam sinh kia là Nguyễn Duy Khánh.

Nghĩ lại lời nói chuyện trước đó của mấy nữ sinh, Trúc Anh đưa mắt nhìn tay nữ sinh phía xa. Đúng như dự đoán, trong tay cô gái ấy nắm một phong thư màu hồng.

"Bạn học Duy Khánh... Mình... Mình thích cậu từ lâu rồi. Lần đầu trông thấy mình đã thích cậu."

Nữ sinh vừa nói, đám đông đã ồn ào: "Duy Khánh sao có thể nhận lời tỏ tình này chứ? Dáng dấp... cũng quá chênh lệch rồi."

"Dù tôi không kỳ thị dáng dấp nhưng nhìn đã thấy hai bọn họ không xứng đôi..."

"Mẹ kiếp, nam sinh này không phải thường đi cùng Lương Trúc Anh à?"

"Đúng vậy, tôi vẫn cho là cậu ấy với Trúc Anh đó là một đôi chứ..."

Sau đó có người kéo tay áo nữ sinh kia, ý bảo cô ấy đừng nói nữa. Đám đông dị nghị ồn ào, lộn xộn mãi không thôi.

Trúc Anh cả người ướt rượt, đứng ở bậc thang nên không có ai chú ý tới. Ngược lại Nguyễn Duy Khánh đưa lưng về phía Trúc Anh lại đang là tâm điểm chú ý, mọi người đang chờ phản ứng của anh.

"Duy Khánh, tôi có lời muốn nói viết trong này, tặng cậu..."

Trúc Anh từ xa nhìn lại, mặt nữ sinh kia đã đỏ bừng lên rồi. Hơn nữa lời dị nghị của những học sinh xung quanh vẫn vang lên không dứt, lúc cô ấy nói lời này cả người đã phát run.

Từ góc độ của Trúc Anh nhìn ra, có lẽ một giây tiếp theo, nữ sinh kia sẽ chạy mất dạng. Tất cả những lời bình luận châm chọc "từ đầu tới chân" đã khiến giọng cô ấy khẩn trương đến biến dạng, cả người bứt dứt, đỏ bừng như tôm luộc.

Lúc này Nguyễn Duy Khánh đưa lưng về phía Trúc Anh đang hơi híp mắt nhìn trán nữ sinh trước mặt đổ mồ hôi ròng ròng. Nếu dựa theo thời tiết hôm nay thì không thể đổ mồ hôi như vậy được. 

Anh mím môi,  thấy ánh mắt những người xung quanh đều mang ý cười cợt, chờ xem kịch vui, giày xéo tấm lòng của cô gái trước mặt.

Quả táo ở cổ khẽ động, anh đưa mắt nhìn xung quanh, sau đó con mắt dần trở nên ảm đạm. Người nên có mặt ở đây lại không có.

"Duy Khánh, cậu... Chỉ cần cậu nhận thôi, mình đã vui lắm rồi." Nữ sinh kia vì khẩn trương nên không kiềm được nuốt nước miếng một ngụm.

Duy Khánh cụp mắt, vẫn không đành lòng lại nhìn cô ấy. Đến cả Trúc Anh cũng không nỡ nhìn một màn trước mắt kia.Nếu là trước kia, cô nhất định sẽ không sợ trời không sợ đất xông ra, hướng về phía Duy Khánh hỏi: "Duy Khánh, cậu chọn tôi hay chọn cậu ấy?"

Rồi dù kết quả thế nào, cô cũng cười to một tiếng, sau đó vẫn là một Lương Trúc Anh kiêu ngạo. Cho dù có thể trong đêm khuya thanh tĩnh, cô sẽ sợ hãi và rơi nước mắt vì đoạn thanh xuân u buồn này.

Nhưng bây giờ thì sao? Cô do dự, dừng bước không dám tiến lên. Cô thậm chí còn nghi ngờ hiện tại mình có đang tồn tại không? Cô có thể bước lên phía trước sao? Dù Duy Khánh có nắm lấy tay cô, không nhận thư tỏ tình của nữ sinh kia thì thế nào?

Thích một người có gì sai?

Nên ỷ vào ngoại hình hay ưu thế của bản thân để ép người ta sao?

Nếu Duy Khánh chọn nữ sinh kia, vậy chắc hẳn là vì vẻ đẹp bên trong tâm hồn cô ấy. Hoặc có thể nói là do trái tim chân thành thích anh của cô gái nhỏ đó.

Thích một người là bình đẳng. Cô và nữ sinh kia đều bình đẳng như nhau.

Nếu tùy tiện bước lên, dù kết quả thế nào thì vẫn có người tổn thương vì "ván cờ nực cười và hoang đường" này. Hơn nữa, cô không thể ỷ vào quãng thời gian vui vẻ bên nhau để khiến CDuy Khánh khó xử được.

Thích một người có lẽ chính là như vậy. Sẽ vì anh cân nhắc mọi chuyện, vì anh mà đắn đo suy nghĩ. Cũng sẽ hết lòng dốc sức cúc chung tận tụy, đến chết mới thôi.

Vì anh, người thẳng tính như cô cũng bắt đầu thay đổi rồi.

___

Lúc trúc Anh còn đang suy nghĩ, đột nhiên có người trong đám đông hô lên một tiếng.

"Mẹ kiếp, tên nhóc này nghĩ thế nào vậy? Tiếp nhận thật sao?"

"Lương Trúc Anh kia, không biết tư vị trong lòng sẽ thế nào đây? Không phải cô ta kiêu căng lắm sao? hừ..."

"Nếu Trúc Anh biết, chắc sẽ tức tới giậm chân."

"Xem ra Duy Khánh không thích Trúc Anh rồi, thư tỏ tình của nữ sinh khác mà cũng nhận."

"Không phải mấy lần thấy hai người Trúc Anh và Duy Khánh đi chung với nhau à?"

"Người ta vừa đẹp trai học giỏi, Lương Trúc Anh kia cậy có tí nhan sắc chưa gì đã bám riết theo, giờ xem đi, không phải người ta thà nhận thư tình của một người bình thường cũng không cần cô ta sao?"

"Nói bậy, các cậu biết gì về chuyện của TRúc Anh với Duy Khánh chứ?" Đây là giọng của Thanh Bình.

Trúc Anh cũng nghe thấy cả tiếng cô bạn Ngọc Vy nữa:" Mấy người ăn nói cho cẩn thận, có tin tôi giúp vá miệng lại không?"

Trúc Anh cúi đầu, hai tay nắm chặt, để xuôi theo người. Ngón cái bị bốn đầu ngón tay còn lại vây hãm đến không còn huyết sắc. Cả người cô ướt nhẹp, chiếc ô ẩm ướt vẫn nhỏ nước xuống nền đất. Âm thanh của từng giọt nước như gõ vào tim cô.

"Phiền các cậu nhường đường một chút." Âm thanh trong trẻo, lạnh lùng vang lên trong hành lang. Mọi người đều bị âm thanh này dọa sợ.

Trúc Anh chỉ cúi gằm xuống nhìn mặt đất, không nhìn người khác. Dù là đám học sinh mới dị nghị lúc nãy, nữ sinh tỏ tình hay người được tỏ tình là Nguyễn Duy Khánh đi nữa, cô không nhìn một ai cả. Giống như một trận mưa đổ xuống, thế giới này chỉ lưu lại một người là cô.

Không nghe được thanh âm nào khác, không nhìn thấy những người khác, cũng không cảm nhận được ấm áp.Thì ra trong lòng vẫn khổ sở, khi thấy người mình thích nhận thư tỏ tình của người khác. Tiết mục tận mắt chứng kiến được ông trời an bài này cũng thật tàn nhẫn. Dù sao, cô cũng chưa bao giờ hỏi vị trí của mình trong anh là gì.

Trúc Anh thấy cô đi ra từ trong góc, tiến về phía phòng học không nói một lời thì lòng như lửa đốt. Anh không nghe được lời của những người khác, chỉ thấy bước chân vội vã của cô.

Lúc Trúc Anh đi ngang qua, chiếc ô nhanh chóng để lại một hàng nước mưa dưới nền đất, cũng như chính cô đang lướt qua anh lúc này vậy.

___

Trúc Anh vừa đi vào phòng học, tiếng chuông đã vang lên. Đám Thanh Bình, Ngọc Vy, Văn Thanh thấy cô đi vào thì cũng chạy theo. Tiết này là tiết sinh hoạt, thầy sẽ nêu một số thông báo, Trúc Anh chỉ ngồi yên lặng hồi lâu.

Văn Thanh len lén nhét khăn giấy qua.

Mặt Trúc Anh không có biểu cảm gì khác, chỉ hơi trống rỗng.

"Đưa tớ cái này làm gì?"

"Chỉ cần cậu không khóc sưng mắt, tớ sẽ tha thứ cho cậu. Nếu không cậu sẽ xấu muốn chết."

"Bà đây còn lâu mới khóc."

"Đúng đúng đúng, cậu kiên cường nhất vũ trụ."

"Nếu là cậu, cậu có thể vui vẻ không?"

Nói lời này xong, Trúc Anh vùi đầu trên bàn. Văn Thanh còn chuẩn bị nói gì đó, tiếng nghẹn ngào rầu rĩ của Trúc Anh đã vang lên.

"Thanh Thanh cậu để tớ yên tĩnh một chút."

Môi hơi động, nhưng cuối cùng Văn Thanh chỉ thở dài, quay lại nhìn Thanh Bình và Ngọc Vy lắc đầu. Thật ra, những việc bọn họ có thể làm cho Trúc Anh rất ít, đưa khăn giấy và yên lặng ở bên là hai trong số đó.

Thích một người thật khó khăn.

Khó khăn đến mức cô gái kiên cường nhất cũng không chịu được. Thanh Bình nghĩ cô ấy tình nguyện thấy Trúc Anh ngày ngày phá phách gây họa, ngày ngày đi trêu chọc bạn học khác, còn hơn chứng kiến cô buồn phiền vì yêu.

Trước lúc kết thúc 5 phút, người nằm sụp xuống bàn cả buổi là Lâm Cam cuối cùng cũng ngẩng đầu lên. Cô vẫn im lặng, bắt đầu thu dọn mọi thứ cho vào trong cặp. Có những bạn học khác chống mắt xem trò vui bị đám Thanh Bình trừng trở về. Trúc Anh chú ý tới động tác của cô ấy, dù mắt còn sưng vẫn không nhịn được bật cười.

"Nè, biết bây giờ dáng vẻ của mấy cậu giống gì không?.Giống gà mẹ bảo vệ con đó."

Thanh Bình thấy cô còn cười được thì thở phào nhẹ nhõm.

"Không biết bọn tớ giống cái gì, có điều mắt cậu sưng không khác lòng đỏ trứng gà là bao."

Trúc Anh đưa tay sờ mắt, sau đó kêu rên: "Mặt mũi không ra ngoài được rồi."

Thầy Trương vừa hô lớp nghỉ vừa, Trúc Anh xách ba lô lên đi ra ngoài.

"Cậu làm gì vậy?" Thanh Bình rất sợ cô đi tìm người khác tính sổ.

"Có thể làm gì, tớ về phòng dọn đồ về quê chứ sao." Trúc Anh nói xong, người cũng biến mất ở cửa.

Ngược lại, đám Thanh Bình nghe được lời này thì thấy yên tâm hơn nhiều. Về chỗ ở cũng được, phải tỏ rõ thái độ với tên nhóc Duy Khánh kia. 

Dù thích một người đi nữa, cũng không thể làm trái nguyên tắc của bản thân được. Nếu hai người cùng có tình cảm thì nên chia 5-5 mới là công bằng nhất. Có điều đã là "cảm tình", thì sao có thể "công bằng" được chứ? Thích một người sẽ tự nguyện thỏa hiệp, vậy thì chia 4-6 đi. Nếu cực kỳ thích, đành phải nghiến răng chia 3-7. Nhưng ngàn vạn lần đừng giảm xuống nữa, nếu không sẽ không còn đường sống, mà đoạn cảm tình này cũng đi tong.

___

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh