Chương 7: Chuyển biến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đại học A có nơi được đánh dấu mang tính kiến trúc, người đang làm nhiếp ảnh  vốn từ hội sinh viên đi ra cho phép sinh viên chụp ảnh lưu niệm.

Trúc Anh vốn thích tranh ảnh, sau khi nhập học đã muốn chụp một tấm, cũng không bởi vì quên mất mà thời gian mở cửa, chính là tới quá muộn mà không được xếp hàng.

Thứ bảy đó cô phá lệ lần đầu tiên dậy sớm, chuẩn bị lôi kéo bạn cùng phòng đi chụp ảnh, nhưng Thanh Bình quấn chăn trên giường giả chết, Ngọc Vy luôn luôn chú trọng chất lượng giấc ngủ, cô càng không dám trêu chọc, cuối cùng chỉ đành một mình đi trước.

Mấy ngày đó cũng sắp đến mùa mưa, mặc dù mặt trời chiếu cao rực rỡ, nhưng lại có rất nhiều gió to, Trúc Anh chờ ở một bên, thời gian đã lâu, cô mơ hồ có chút tức giận, đang tính nhìn bọn họ có thể cướp đến lúc nào.

Buổi sáng hôm đó Duy KHánh hẹn mấy người bạn chơi bóng rổ, nhưng gió to quá nên chơi một hồi rồi ra về.

Khi đi ngang qua một đám người cười cười nói nói, thấy cách đó không xa đám người vây quanh nhỏ giọng thảo luận.

"Bây giờ vẫn còn nhiều người như vậy tới xếp hàng chụp ảnh a"

"Công trình kiến trúc sao, cậu dám nói là cậu chưa chụp qua?"

Duy Khánh không biết nhìn thấy gì, dừng bước lại ở một bên nhìn hồi lâu, chợt như suy nghĩ điều gì đó mở miệng: "Tớ giống như.....thật chưa có chụp qua"

Đám nữ sinh kia đối với Trúc Anh rõ ràng có ý thù địch, hết đám này lại đến đám kia tranh lên trước chụp hình, số người còn lại ngày càng đông, chỉ cao ngạo nhìn cô, gương mặt giễu cợt.

Trúc Anh liếc mắt không thèm nhìn bọn họ, theo tính khí nhẫn nại lại thêm nhịn, trước khi cô định xông lên, Duy Khánh đột nhiên xuất hiện phía sau cô, kéo tay cô đi lên cảnh vật kiến trúc phía trước, cười ý bảo chuẩn bị cướp vị trí của mấy nữ sinh kia cùng nam sinh phụ trách chụp ảnh: "Xấu hổ quá, tôi không có thời gian, giúp một tay chụp ảnh nhóm, không ngại chứ?"

Duy Khánh nổi danh là người tốt duyên, hơn nữa rõ ràng là người khác muốn chen vào lời của anh nói phải khách khí, mấy người đỏ mặt vội ngượng ngùng nói không vấn đề.

Nam sinh phụ trách chụp ảnh cười vui vẻ: "Đừng bận tâm."

Trúc Anh nhất thời chưa phản ứng kịp, đợi đến lúc cô bị Duy Khánh đẩy đến trước ống kính, quay đầu lại vui mừng nhìn anh.

Duy Khánh nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô, cười nhìn về phía trước: "Nhìn ống kính đi"

Loang loáng đèn mới thoáng qua, thì có một nữ sinh xông lên:

"Duy Khánh, tụi mình chụp chung được không?"

Trúc Anh bị đẩy qua một bên cũng không tức giận, liếc nhìn đám nữ sinh đang vây quanh Duy Khánh, cười có ý bất cần, xoay người rời đi.

Duy Khánh từ chối không được, bèn chụp chung vài kiểu sau đó rất nhanh thoát thân ra, mới đi được hai bước liền nghe tiếng thảo luận của vài nữ sinh sau lưng:

"Cậu vừa rồi có nhìn thấy vẻ mặt của con nhóc Trúc Anh không? Đều là muốn bực đến nội thương"

"Đáng đời! Cô ta chẳng phải không biết xấu hổ sao, Duy Khánh rõ ràng không thích cô ta, cô ta còn mặt dày đuổi theo."

"Ha ha ha, nói thật hay."

Lời nói ngày càng khó nghe, Duy Khánh nhíu mắt thu lại nụ cười vui vẻ, chân mày nhíu lại, xoay người quét qua mấy nữ sinh đó một cái rồi rũ mi mắt xuống, để cho người ta không nhìn ra được tâm tình của anh chảy qua nơi đáy mắt, vừa mở miệng thanh âm cũng lạnh lùng đi mấy phần: "Chẳng qua là đùa giỡn, cần gì phải nói lời khó nghe như vậy? Với điều kiện của Lương Trúc Anh, người theo đuổi cô ấy cũng không phải ít, nếu như bởi vì tôi, tôi thừa nhận không có sức quyến rũ lớn như thế. Mặc dù không nên nói xứng đôi, có lẽ, là tôi không xứng với cô ấy. Nếu như bởi vì trong số các nam sinh theo đuổi cô ấy có người mà các cô yêu thích, các cô ghen tỵ, vậy các cô cũng lại sai lầm đối tượng rồi, các cô nên tự trách chính bản thân mình, tự trách mình tại sao không có khả năng để người mình thích chú ý tới, chứ không phải trách cô ấy"

Một đám người ở bên đang chờ Duy Khánh vốn đang nhàm chán trò chuyện, chợt nhìn đến trong này náo nhiệt oanh động,

"Này, mau nhìn mau nhìn, Duy Khánh tên kia là...tức giận? Thật khó tin nha."

"Cậu ta lần trước tức giận là bao giờ?". Lâm Gia Thịnh híp mắt suy nghĩ hồi lâu "Thời gian quá lâu, không nhớ được nữa.

Lâm Gia Thịnh chơi chung với Duy Khánh từ nhỏ, rất ít khi thấy tên này tức giận, nhiều lắm là chỉ cau nhẹ khuôn mày. Nếu để hắn phải nổi giận thực sự thì bạn xác định rồi, tên này sẽ dùng gương mặt ôn hòa nói ra những lời lẽ sâu cay để bạn ứ họng, không dám phản bác chỉ muốn tìm lỗ mà chui... Và tất nhiên Lâm Gia Thịnh đã không ít lần đứng mũi chịu sào nên không dám trêu chọc hắn quá mức.

Trần Đức Quang từ trước đến giờ trầm mặc ít nói chợt mở miệng: "Tinh tế nhìn lại một chương, tỏ tình với Duy Khánh bị cự tuyệt, gặp lại hắn tựa như không có chút lúng túng cười chào hỏi, người khác ai làm được như vậy sao? Đây mới chính là cao thủ. Lương Trúc Anh này..!."

Lâm Gia Thịnh hồ đồ: "Nghe ý tứ của Duy Khánh, đối với Lương Trúc Anh người ta không phải là không có ý."

Trần Đức Quang bổ sung: "Đúng vậy, tiết học lần trước, còn giúp cô ấy nhận chỗ, che giấu thầy chủ nhiệm, mượn sách giùm, đủ kiểu."

Duy Khánh đến gần cũng chỉ nghe được câu này: " Giúp được thì giúp thôi, cô ấy cũng là con gái mà."

"Lương Trúc Anh mà là con gái ư? Trình độ hung hãn của cô ấy đem ra so sánh thì con trai cũng còn kém."

"Cậu quản nhiều như vậy, người ta một nguyện ý đuổi, một nguyện ý bị đuổi, cái đó gọi là tình thú! Cậu hiểu không?"

"........."

Một đám người không chơi được cười nói đi xa, Duy Khánh đi ở sau cùng xoay lưng nhìn một cái, giống như đang tìm người nào đó.

Tấm hình chụp chung đó sau được nam sinh phụ trách chụp ảnh cố ý đưa tới cho Duy Khánh, Duy Khánh mở mắt liếc nhìn một cái rồi mới phản ứng: "Ầy, không cần đặc biệt mang đến cho tớ, bao nhiêu tiền, tớ gửi cậu?"

"Không cần, không cần, Duy Khánh, còn mấy tấm hình, tớ đưa cho cậu". Cậu nam sinh đó gãi gãi đầu hỏi: "Phải rồi, tại sao hôm đó cậu lại đột nhiên muốn chụp ảnh?"

Duy Khánh cười cười không nói.

"Kỳ thật hôm ấy tớ thấy cô gái đó đứng ở bên đấy đợi rất lâu, nhưng tớ nói mà bọn họ đều không nghe, tớ cũng không có biện pháp". Hắn vừa gãi đầu, chỉ chỉ mấy tấm hình khác trong tay Duy Khánh: "Tớ biết cậu không muốn cùng mấy nữ sinh này chụp ảnh chung, tớ có rửa một tấm ảnh cậu chụp chung với mấy cô ấy, nếu cậu đồng ý thì liền đưa cho các cô ấy, không đồng ý thì ném đi, các cô ấy có hỏi thì tớ sẽ nói là phơi nắng rồi, không phương pháp sử dụng"

"Cho nên, người đó thật sự là bạn gái của cậu à?"

Duy Khánh không trả lời, cúi đầu xem hình, hai người trên tấm hình không xa cũng không gần, quy quy củ củ ở khoảng cách an toàn, nhưng vạt áo hai người đều đang trong gió cùng chạm vào nhau tại một chỗ, không biết có phải nguyên nhân do gió thổi hay không, gương mặt của hai người hiện lên đều phớt phớt hồng.

Lúc Trúc Anh đi ra, giảng viên coi thi bên Nguyễn Duy Khánh vẫn còn ở trong lớp. Cô cũng không tiện đường đường chính chính mà đi vào tìm người. 

Trúc Anh ôm ba lô chờ bên ngoài.

Vì Duy KHánh ngồi gần cửa nên có thể thấy Trúc Anh đang đứng ngoài. Trúc Anh ôm ba lô trước mặt, mắt cong cong nhìn anh cười.

Còn dùng khẩu hình miệng nói.

"Tớ"

"Chờ"

"Cậu"

Dù không biết anh có hiểu không.

Duy Khánh không mặn không nhạt nhìn Trúc Anh, sau đó cúi đầu bắt đầu làm tiếp việc trên tay.

Trúc Anh ôm ba lô đứng ngoài chờ anh, người đi tới đi lui nhìn cô, cô cũng không ngại. Cô đi mũi giày trên nền đất, nhàm chán giết thời gian. Chợt ngẩng đầu lên, Trúc Anh bỗng thấy căng thẳng. Thầy Trương Thanh Văn đang từ phòng làm việc đi lại đây.

Trúc Anh vừa định cúi đầu, giả bộ không thấy thì bị thầy gọi lại: "Tan lớp rồi em vẫn đứng đây làm gì?"

Hai tay Trúc Anh không tự chủ ôm chặt lấy ba lô. Cô đâu thể nói em đang chờ người ta để nói chuyện yêu đương được...

Tay phải nâng lên một chút, cô chỉ bừa: "Em chờ bạn, đợi một chút rồi về kí túc xá."

Thầy Trương cũng không nghĩ nhiều, ngẩng đầu nhìn cô một cái rồi nhìn về hướng Duy Khánh ánh mắt như sáng tỏ, rồi lắc đầu đi tiếp.

Trúc Anh nhìn Duy Khánh qua ô cửa thủy tinh kia thì thấy miệng anh đang cong lên, anh liếc Trúc Anh một cái, cô bĩu môi, cúi đầu.

Lúc này, Duy Khánh bước ra khỏi lớp, vừa ra tới đã đi xuống cầu thang.

Trúc Anh mũi giày xuống đất hai cái, cầm ba lô chạy đến bên cạnh Duy Khánh.

"Cậu sao vậy?" Duy Khánh thấy Trúc Anh buồn buồn không vui, không ngẩng lên nói chuyện nên mở lời trước.

Thở dài một tiếng, thấy cô vẫn cúi đầu yên lặng, anh lại nói tiếp: " Thi không tốt à?"

Duy Khánh vẫn chưa nói dứt câu, người bên cạnh đã cười tới ngốc. Tiếng cười như nghẽn lại, như thể cô đang kịch liệt nín lại vậy.

Duy Khánh nhìn qua, cô nhóc nào đó đang cắn môi cố nín cười, đập vào mắt anh chính là khuôn mặt đỏ bừng.

"Bạn học Duy Khánh, vừa rồi cậu đang lo cho tớ sao?"

"..."

Duy Khánh không để ý tới cô nữa, đeo ba lô đi xuống. Anh nghĩ cô thi không tốt nên buồn, đâu nghĩ được cô đang một bụng toàn ý nghĩ xấu xa chứ. Thiệt anh còn lo cô cắn hỏng môi...

Trúc Anh vội vàng đuổi theo. Cô nghiêng người nhìn anh, giọng nói đong đầy ý cười.

"Bạn học Duy Khánh, vừa rồi cậu đang lo cho tớ!"

Trúc Anh nói xong thì nhìn Duy Khánh, anh đang một mực cúi đầu đi xuống cầu thang, không biết có để mấy lời này vào trong lòng không.

" Duy Khánh, tớ bảo này..."

" Lương Trúc Anh!" Duy Khánh thấp giọng quát nhỏ.

"Hả?" Trúc Anh kinh ngạc, không rõ tại sao đột nhiên giọng anh lại nghiêm túc như thế.

"Xuống cầu thang phải chú ý bậc thang!" Duy Khánh vừa nói, tay cũng kéo cô lại khiến người cô đứng thẳng, không nghiêng ngả nữa. Chỉ kéo một chút vậy thôi, sau đó anh buông lỏng tay.

Trúc Anh lại như bị đóng đinh tại chỗ, không động đậy nữa. Mọi tế bào trong cơ thể lúc này đều tập trung vào chỗ bị Duy Khánh kéo kia. Mảng da thịt đó nóng hầm hập, cả cánh tay đều như tê dại. Trúc Anh nhìn chỗ vừa bị anh kéo rồi cười rộ lên.

Duy Khánh quay lại thấy Trúc Anh đang cười ngớ ngẩn, không rõ tại sao trên mặt cũng nóng lên.

Anh không nhìn cô nữa, tự ý đi về phía trước.

Trúc Anh nhìn anh dần đi xa, lại vội vội vàng vàng thu lại nụ cười ngốc của mình rồi đuổi theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh