Chương I: Phiền phức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Light Hotel từ lâu đã là một khách sạn lớn, những năm gần đây lại liên tục phất lên, ngày càng lớn mạnh. Tiền ông chủ kiếm được đương nhiên không ít, thậm chí còn có đủ lòng tin cạnh tranh vị trí triệu phú với những doanh nhân thành đạt khác dù Light Hotel mới chỉ có ở một thành phố duy nhất, chưa xây dựng thêm cơ sở thứ hai. Nhân viên Light Hotel nghiễm nhiên trở thành tượng đài trong hàng loạt những đội ngũ nhân viên khách sạn khác. Tuyển dụng nghiêm ngặt, tác phong chuyên nghiệp, ngoại hình bắt mắt, đồng phục lịch sự, huy hiệu sáng chói, lại thêm độ dày phong bì cuối tháng không phải hạng thường, khiến bất cứ ai cũng đều nghiêng mình nể phục và ghen tị.

Thế nhưng người đời đã nói "ở trong chăn mới biết chăn có rận", hào nhoáng không phải tự nhiên sinh ra, mà phải đánh đổi bằng nhiều thứ khác. Tư bản vốn dĩ là tầng lớp bóc lột, từ xa xưa đã như thế, toàn nhân loại đã đều như thế. Dù có đấu tranh dành được ngày làm 8h thì vẫn bị bóc lột theo một phong cách chuyên nghiệp nào đó, âm thầm và lặng lẽ.

Lê Bảo Linh nhẹ nhàng thở ra một hơi, tay day mạnh thái dương. Không phải cô không muốn thở dài, chỉ là không còn sức thở một hơi dài như thế. Huy hiệu nhân viên trên ngực áo lấp lánh đến chói mắt. Cô đã mất 5 năm ròng rã mới có được chiếc huy hiệu bạch kim đắt giá này. Cái giá phải trả cho nó không hề rẻ chút nào. Light Hotel phất lên từ sau khi mở rộng mục tiêu kinh doanh, thay vì khách sạn chỉ phục vụ nhu cầu nghỉ ngơi an dưỡng của khách hàng, nay đã trở thành trung tâm tổ chức sự kiện, trở thành trung tâm tiệc cưới hàng đầu. Bảo Linh là một trong những quản lý chính của mục này. Mỗi lần có hợp đồng từ phía khách hàng, cô lại phải găm mình ở khách sạn bất kể ngày đêm, lên ý tưởng và giám sát thực hiện từng giai đoạn cho đến khi sự kiện thành công tốt đẹp, khách khứa di tản về nhà. Khối lượng công việc đồ sộ, áp lực lớn khiến cô cùng 4 người khác trong tổ trợ lý, gần 30 nhân viên lớn nhỏ chưa có ngày nào được nghỉ ngơi một cách đúng nghĩa.

Trong phòng nghỉ dành cho nhân viên xuất hiện khuôn mặt mệt mỏi với viền mắt lờ mờ quầng thâm, đầu tóc rối bù như tổ quạ. Đã hai ngày cô không về nhà, quần áo, son phấn, đồ dùng cá nhân cũng đưa lên công ty để tiện cho việc sinh hoạt ngắn hạn, chỉ vì Light Hotel đã nhận tổ chức đám cưới cho ngôi sao nổi tiếng Jollie Thuý Phương, một cô diễn viên trẻ đổi đời vì gặp được ông chú đại gia bất động sản. Đấy là cô nghe mọi người đồn đại nhau thế, còn cô chỉ đau đầu quan tâm đến việc làm thế nào để tổ chức ra một đám cưới thế kỷ đúng như yêu cầu của khách hàng, một đám cưới độc và lạ chưa từng có tiền lệ tại Light Hotel. Đúng là biết cách bắt nạt người khác.

Tác phong làm việc của đội ngũ nhân viên Light Hotel đúng như lời đồn đại, xuất sắc hơn người. Chỉ trong năm ngày ngắn ngủi đã tạo thành công concept cực kỳ hoành tráng, một đám cưới lộng lẫy như cổ tích, ngầm được hiểu như đám cưới của nàng lọ lem xinh đẹp trong truyền thuyết. Bảo Linh ngắm sơ qua căn phòng gần như được hoàn thiện, thầm ghi nhớ một số lỗi nhỏ, đang định ghi vào quyển sổ tay thì điện thoại rung lên không ngừng

"Bách bắp is calling..."

Cô ấn nút nghe rồi áp vào tai, tay bắt đầu ghi chép.

"Tối qua cậu lại không về nhà?" Cô nhíu mày vì tiếng quát nhẹ vang lên đầu dây bên kia.

"Có gì nói nhanh lên" Cô hững hờ đáp.

Tên kia tặc lưỡi, có vẻ định nói thêm gì đó nhưng lại thôi, dịu giọng đột ngột

"Lát nữa có ai đến tìm cậu thì cứ cách cũ nhé" Kèm theo đấy là tiếng cười khẽ 

"Nữa?" Cô nhíu mày càng sâu, tay ngừng viết.

"Này tôi đang bận lắm không có hơi sức đi giải quyết chuyện của cậu đâu"

"Lần cuối, lần cuối...Thề đấy."

"Đem cái thề của cậu đi xào thịt bò mà ăn đi" Cô bực dọc nói rồi cúp máy, vẫn kịp nghe thấy giọng cười thoả mãn thích thú vang lên bên kia.

Cô không còn đếm nổi hắn ta từng thề thốt bao nhiêu lần, chỉ biết cô và hắn ở bên nhau từ lúc học lớp mầm cho đến bây giờ, và lời thề "lần cuối" ấy được hắn sử dụng từ năm đầu trung học.

9h sáng, tất cả nhân viên đã có mặt đông đủ tại hội trường tổ chức tiệc cưới, nhanh chóng vào guồng công việc, hoàn thành nốt những công đoạn cuối cùng để bữa tiệc cưới được diễn ra đúng kế hoạch: 17h chiều hôm nay.

"Chị Bảo Linh, có người tìm chị" Cô nhân viên nói khẽ vào tai cô.

Đứng ngoài sảnh hội trường là một cô gái mặc chiếc áo trễ vai điệu đà, chiếc váy bò trên gối tôn lên đôi chân dài miên man, kết hợp cùng giày cao gót không dưới 5 phân ấy, không ai khác chỉ có thể là...

Cô giật thót mình, định lủi vào trong chờ giông bão đi qua, không ngờ người kia đã sớm hơn cô một bước. Phát hiện ra Bảo Linh, cô gái kia chạy nhanh đến, tiếng giày cao gót nện trên nền đất đầy vội vã

"Bảo Linh! Tôi là Quỳnh Tiên" Cô bặm chặt môi, cố nặn ra một nụ cười thân thiện, chưa kịp mở lời chào hỏi, cô gái kia đã chặn họng, đôi tay thon dài cầm lấy tay cô, không ngừng lắc mạnh

"Tôi không liên lạc được với Huy Bách. Anh ấy không bắt máy. Tối qua gọi thì thuê bao không liên lạc được. Bảo Linh, chị giúp tôi, nói tôi biết anh ấy đang ở đâu" Cô gái kia phụng phịu, giọng nói hờn dỗi đến một cấp độ mà người ngoài đi qua không biết lại tưởng cô ta đang nũng nịu tình nhân.

Bảo Linh nuốt nước bọt. Cách đây chưa đầy hai tuần, cô gái tên Quỳnh Tiên này đã đến gặp cô, đề nghị cô làm thần Cupid nâng đỡ cho tình yêu của cô ta và Hoàng Huy Bách. Vì cô ta biết cô là người bạn thân thiết mà Huy Bách hết mực tin tưởng và gắn bó. Bộ móng dài chải chuốt tỉ mẩn của Quỳnh Tiên cắm vào da thịt khiến cô hơi đau buốt, bèn mỉm cười nhẹ giọng.

"Tôi cũng không biết cậu ta đang ở đâu. Xin lỗi tôi còn có việc." Rồi quay lưng lủi đi thật nhanh. Không ngờ cô gái kia lẽo đẽo sau lưng không rời

"Bảo Linh, chị đừng như thế. Tôi biết chị biết anh ấy ở đâu. Chị nói cho tôi đi được không? Tôi có chuyện cần nói với anh ấy."

Đúng là không thể đùa được với cô gái ngay từ đầu đã đến xin cô làm đồng minh, đến bắt vạ cũng đúng giờ như vậy, 9h khách sạn bắt đầu hoạt động. 9h15 cô ta đã có mặt. Đối với loại người này, phải giải quyết bằng niện pháp mạnh. Bảo Linh dừng chân quay ngoắt người lại, nở nụ cười thân thiện nhưng xa cách, giọng đều đều vang lên

"Tiên này, tôi thật sự thật sự không biết cậu ta đang ở đâu. Mấy hôm nay tôi rất bận, cậu ta đi đâu làm gì tôi không quản nổi. Bây giờ tôi cũng rất bận, cô thấy đấy. Vậy nên cô đừng theo tôi nữa được không?" Đúng là chỉ còn thiếu nước chắp tay van xin.

Quỳnh Tiên không đáp, nhìn chằm chằm vào cô không chớp mắt. Bảo Linh bống thấy hơi rợn người, cô có lỡ lời gì sao? Nhìn rồi lại nhìn, một chốc, mắt cô ta đã ầng ậng nước, chỉ đợi có một cái chớp mắt, nước mắt sẽ tuôn ra như suối, rất giống phim truyền hình. Cô lờ mờ nhận ra lý do Huy Bách thích cô gái này, vì cô ta thoáng nhìn có vẻ mạnh mẽ nhưng thực ra lại yếu đuối như vậy.

Bảo Linh luống cuống khó xử không biết làm gì, lấy khăn tay đưa cho cô ta rồi dịu giọng an ủi 

"Hay bây giờ thế này, cô cho tôi số điện thoại rồi cứ yên tâm về nhà, có tin tức của cậu ta, tôi nhất định sẽ báo cho cô."

Cô ta vẫn không đáp. Nhân viên đang thúc giục Bảo Linh vào trong để xử lý một số việc. Thời gian không còn lại là bao khiến cô hơi nóng lòng, không có cách nào khác bèn sử dụng phương pháp hơi "phản quân tử". Cô lấy điện thoại, bấm nhanh số Huy Bách rồi đưa cho Quỳnh Tiên đứng cạnh, không quên dặn dò

"Cô nói chuyện với cậu ta qua điện thoại vậy. Tôi đi trước". Rồi quay lưng bước nhanh. Trước khi đi còn loáng thoáng nghe từ điện thoại vang lên âm thanh vui vẻ, đều đều quen thuộc

"Lê Bảo Linh, cậu đã ăn sáng chưa?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro