Chương II: Tình sử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lê Bảo Linh và Hoàng Huy Bách là bạn nối khố. Dù Huy Bách có sinh ra trước Bảo Linh vài tháng và luôn tranh giành làm anh cho đến hết cấp lớp mầm, lớp lá thì Bảo Linh vẫn luôn xưng tớ - cậu rất đúng mực. Vì đối với cô, đã học cùng một lớp thì đều là bạn, đó chính là quy luật.

Bảo Linh chưa từng quan tâm đến bề ngoài của mình, cũng chưa có ai nhận xét về bề ngoài của cô, chưa có ai khen cô xinh đẹp, cũng không có ai chê bai cô xấu xí. Vậy nên, cô luôn nghĩ mình là người có nhan sắc trung bình. Dù sao cái thời học sinh cắp sách đi học ấy, cô chỉ quan tâm đến cái đầu của mình, làm sao tiếp đủ chất dinh dưỡng cho nó là đủ. Ngược lại, Huy Bách càng lớn càng đẹp trai và cao ráo. Mẹ cô bảo thế

"Ôi Bách lại cao thêm nữa hả con? Đẹp trai quá. Càng lớn càng đẹp trai ra" Mỗi lần mẹ cô gặp hắn đều nói đến nội dung ấy. Dù hai nhà gần sát nhau nhưng mỗi lần thấy hắn, mẹ cô lại tỏ cái vẻ ngạc nhiên như vài tháng gặp lại. Mỗi lần như thế hắn lại gãi đầu cười ngượng ngùng. Chỉ có cô biết hắn đang lén nhìn cô khiêu khích vì hắn biết mẹ cô luôn gắn cho cô combo "Lười - Lùn - Bướng" Cô chẳng để tâm, mẹ nào mà chẳng bảo con mình như thế nhưng thật ra trong lòng lại luôn xem con gái mình là công chúa.

Dù mọi người xung quanh đều trầm trồ trước ca dậy thì thành công của hắn, Bảo Linh cũng chưa bao giờ ngắm hắn quá 2 phút, một phần vì nhìn hắn rất mỏi cổ, một phần vì nụ cười của hắn rất cợt nhả, rất đáng ghét.

Có một lần nọ, là năm đầu trung học, khi cô và hắn sánh bước cùng nhau vào cổng trường như hơn 10 năm cuộc đời họ vẫn đi học cùng nhau thì cô nhận thấy một sự thay đổi khác lạ xung quanh mình. Chính xác là mọi người đang trộm liếc về phía họ. Bảo Linh hơi mất tự nhiên luống cuống cúi xuống nhìn quần áo, giày dép của mình xem có thủng chỗ nào không. 

Thì nghe tiếng gọi vang lên ngay trên đầu "Không đi còn nhìn gì đấy?"

Huy Bách đứng trước cô vài bước đang quay lại nhìn cô chờ đợi Bảo Linh lấm lét nhìn xung quanh rồi lại ngước mắt nhìn hắn 

"Sao mọi người đều nhìn bọn mình thế?"

"Tôi nói lý do này thì cậu có tin không?" Hắn nheo mắt nhìn cô, khuôn mặt tràn ngập ý cười

"Nói thử xem nào" Cô chờ đợi

"Vì bạn cậu đẹp trai đấy"

"Có cái mông tôi" Cô phản ứng ngay tức khắc sau câu trả lời của hắn.

Hắn nhún vai, nghiêng đầu mỉm cười

"Cậu không tin lời tôi thì còn hỏi làm gì. Đi vào"

Đó là lần, cô trộm nhìn hắn lâu nhất. Rõ ràng, hắn là đứa trẻ thấp bé của cô hồi trước, cũng là đứa trẻ tiểu học nghịch ngợm mặt búng ra sữa, là đứa trẻ mới lớn mặt lúc nào cũng xây xát bầm tím vì xích mích mà đánh nhau, vì va chỗ này chỗ nọ... Nhưng Huy Bách trước mặt cô có chút khác lạ và mới mẻ. Hắn cao lên nhiều quá. Không rõ cao lên bao nhiêu, chỉ biết ở độ tuổi 16, vóc dáng hắn đã thực sự nổi bật so với đám nam sinh xung quanh. Bờ vai rộng và tấm lưng vững chãi chỉ có ở bố cô, giờ đã thoáng thấy trên vóc dáng hắn, khiến chiếc áo đồng phục bình thường kia, trở nên đẹp đẽ thu hút lạ thường. Khuôn mặt hắn dù không mất đi nét cười cợt đáng ghét kia, nhưng góc mặt hắn rất rõ ràng, rất sắc nét, từng đường nét trên khuôn mặt hắn...thư sinh? lém lỉnh? ngu ngốc? hoàn toàn không. Lúc đó, cô không có từ ngữ gì để miêu tả đường nét trên khuôn mặt hắn, chỉ nhớ trong một khoảnh khắc, tim cô đập mạnh, má cô hơi nóng lên khi nhìn vào khuôn mặt vừa quen thuộc, vừa lạ lẫm ấy.

Ngày đầu tiên vào lớp, Bảo Linh đã có rất nhiều bạn đến làm quen. Đó là lần đầu tiên trong cuộc đời đi học của cô có nhiều người bạn chủ động đến gần như vậy, vì tính cách cô vốn ít nói, lại không biết tạo không khí nên rất khó kết thêm bạn mới. Điều không ngờ tiếp theo sau điều đó, là thay vì hỏi tên tuổi của cô, những cô bạn kia lại có chung câu hỏi "Cậu bạn đi bên cạnh cậu lúc sáng là ai thế? Bạn trai cậu? Không thể nào, trông hai người không hợp nhau" Lúc đó, cô tự hỏi, không biết sự xuất hiện của Hoàng Huy Bách trong cuộc đời cô là phúc hay là hoạ?

Và chỉ một thời gian học tập tại trường, cô đã có câu trả lời chắc chắn nhất, cậu ta là hoạ, là thảm hoạ, là sóng thần và núi lửa tàn phá cuộc sống học sinh bình yên của Lê Bảo Linh cô và cả cuộc sống về sau này Sự kiện đầu tiên mở đầu cho chuỗi ngày tàn phá ấy là vào một hôm nọ, trời nắng như đổ lửa, cô làm trực nhật đến trưa muộn mới lết ngọc thể mệt nhoài ra đến sân trường thì một cô gái bước nhanh đến đứng chặn trước mặt cô. Cô gái có mái tóc dài chấm lưng, chiều cao không hơn kém cô là bao. Thoáng nhìn cô bạn có vẻ hơi kiêu kì, khuôn mặt xinh xắn, làn da mịn màng trắng trẻo, vì nắng mà má hơi ửng hồng, đôi môi bôi một lớp son hồng cánh sen nhẹ nhàng...

Thấy Bảo Linh nhìn lâu mà không lên tiếng, cô gái cất giọng, để ý kỹ có nghe thấy giọng nói hơi run run 

"Cậu biết mình không?"

Biết? Không, đương nhiên không. Tại sao lần đầu gặp mà lại hỏi người ta câu này? Đó là loạt suy nghĩ bật ra ngay trong đầu Bảo Linh. Vì trời đang nắng to, cô bạn xinh xắn lại hỏi những thứ kỳ lạ khiến cô hơi bực mình, bèn đáp hững hờ

"Mình không"

Sau câu trả lời ấy, cô bạn đang cúi đầu bỗng tròn mắt nhìn cô rồi lại cúi đầu, nhẹ giọng

"Mình là Hoàng Kim"

Hoàng Kim? Rõ ràng tên rất quen. Chưa kịp nhớ ra thì cô bạn kia đã tiếp

"Mình là bạn gái của Huy Bách"

Bảo Linh đờ người rồi gật gù "à" nhẹ một tiếng. Cô nhớ về câu chuyện 1 tháng trước, Hoàng Huy Bách cầm theo trái bóng rổ, mồ hôi nhễ nhại đi tìm cô, đứng trước cô thông báo một cách giõng dạc, mạch lạc và rõ ràng mà cả cuộc đời đi học cùng nhau, cô chưa bao giờ thấy hắn trả lời thầy giáo được một lần như thế

"Này Lê Bảo Linh, tôi có bạn gái rồi"

"Này Lê Bảo Linh, sao không nói gì?"

"Bạn gái tôi là Hoàng Kim. Cậu biết cô ấy không? Không biết hả? Cô ấy là missteen trường mình mà cậu lại không biết"

"Này Lê Bảo Linh, cậu ta bảo cậu ta thích tôi"

Một giọng nói vang lên cắt đứt dòng hồi tưởng, Hoàng Kim đưa ra trước mắt cô một phong bì thư nhỏ, đã được dính vào cẩn thận

"Mình nghe Bách nói cậu là bạn thân của cậu ấy. Cậu giúp mình đưa lá thư này cho cậu ấy được không? Vì mình không gặp được cậu ấy..."

Bảo Linh chỉ nhớ lúc đó đã đồng ý làm bồ câu đưa thư, trao tận tay người cần nhận. Nhưng cậu ta không thèm đọc, lại cho thẳng vào ngăn kéo

"Cậu ấy bảo đọc" Cô nhắn gọn.

Huy Bách không nói gì, chỉ nhìn cô chăm chăm bằng ánh mắt kì lạ. Rồi bình tĩnh tiếp tục làm bài tập, giọng nói đều đều nhẹ bẫng 

"Bọn tôi chia tay rồi"

"Sao cơ? Chia tay?"

Cô quên điều chỉnh âm lượng khiến Huy Bách hốt hoảng đứng lên bịt miệng cô

"Xin lỗi, xin lỗi" Cô thì thầm

"Vừa mới yêu nhau sao lại chia tay?" Cô cũng không hiểu tại sao mình lại tò mò nhiều chuyện như thế, nhưng cô rất muốn tìm hiểu nguyên nhân.

"Sao lúc tôi bảo có bạn gái thì cậu chẳng để ý gì. Lúc tôi chia tay thì cậu lại hào hứng thế hả?" Huy Bách nhìn cô oán giận.

"Bậy nào" Lê Bảo Linh lắc đầu, dù đúng là nếu không có sự xuất hiện của Hoàng Kim thì chuyện Huy Bách đang có bạn gái, cô cũng quên bẵng.

Huy Bách nhìn cô bằng ánh mắt dò xét như để tìm sự tin tưởng rồi chép miệng

"Tôi không thích cậu ấy. Lúc đó, vì lần đầu được tỏ tình, cậu ấy lại xinh xắn nên tôi không suy nghĩ nhiều mới nhận lời"

"Nhưng sao?"

"Nhưng một tháng qua tôi chẳng có rung động gì khi ở cạnh cậu ấy" Huy Bách trầm giọng, thở hắt ra một hơi Một lúc không có lời đáp, Huy Bách hơi chột dạ, ngước lên bắt gặp ngay ánh mắt hờn trách của Bảo Linh, mới nhíu máy né tránh "Hạ mắt xuống đi"

"Đồ tồi" Bảo Linh nói khẽ.

"Cái gì?" Hắn nhíu mày

"Tôi nói cậu đấy. Đồ tồi. Nếu đã không thích thì ngay từ đầu đừng nhận lời người ta chứ. Còn nữa, chia tay thì chia tay, phải nói rõ ràng với người ta, sao lại trốn tránh như thế. Cậu cũng không phải con tắc kè"

Hắn nhìn cô trân trân rồi bật cười

"Xem ai đang nói kìa. Cậu thì biết cái gì chứ hả? Cậu đang dùng kinh nghiệm tình trường âm hai chữ số của mình ra dạy tôi phải làm gì sao?"

Hắn làm cô vừa ngại vừa giận, định đạp hắn một cái rồi chạy về nhà. Không ngờ hắn lại nghiêm túc nói tiếp "Tôi không trốn tránh. Tôi đã nói rõ ràng với cô ấy rồi. Vì tôi không muốn dây dưa thêm nên mới không muốn gặp mặt. Nhìn cô ấy như thế tôi cũng khó xử và dằn vặt bản thân chứ"

"Cậu cũng biết dằn vặt?"

"Sao không?" Hắn cúi đầu

Cô bĩu môi

"Này Lê Bảo Linh" Hắn thì thầm, môi lần hắn dùng tone giọng này gọi cô, y rằng có chuyện không hay.

"Gì?" Cô đề phòng

"Giúp tôi chuyện này" Hắn nghiêm túc

Sau đó, cô không còn nhớ hắn đã dùng cách gì khiến cô đồng ý đi giúp hắn giải quyết mớ lộn xộn tình cảm kia. Cũng không nhớ cô đã nói gì khiến cô gái kia từ bỏ không đi tìm hắn nữa. Càng không nhớ bằng cách hay ho nào, cô đã trở thành người chuyên đi giúp hắn giải quyết tàn dư sau những lần nói lời chia tay không thành. Một lần, hai lần rồi thành quen, tính từ mối tình đầu của hắn đến bây giờ đã 11 năm trời, các mối tình của hắn chỉ tăng chứ không giảm, rắc rối của cô theo đó càng tăng. Mỗi lần cô càu nhàu mắng chửi, hắn lại cười cợt rồi lấp liếm

"Bao giờ cậu có bạn trai, muốn chia tay mà không được, tôi sẽ giúp cậu"

Đúng kiểu một câu đủ chặn họng, vì hắn là người biết rõ nhất, 27 năm cuộc đời cô không có nổi một mối tình tử tế.

Khốn khiếp!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro