Chương III: Kẻ điên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương III: Kẻ điên

14h chiều, công việc trang trí hội trường đã hoàn tất. Cánh nhà báo đã vây kín sảnh tổ chức tiệc cưới, khiến áp lực đè nặng lên nhân viên các cô là vô cùng lớn. Trong chuyện này nếu có sai sót thì hậu quả sẽ rất khó tưởng tượng, còn nếu thành công, thì không sao cả, tiền rót về túi tổng giám đốc vẫn ngày càng nhiều. Còn các cô? Chắc có thể nghỉ ngơi được vài ngày. Thế cũng có thể coi là may mắn.

Lê Bảo Linh vào trong chỉnh đốn đầu tóc, trang phục, tiện trang điểm lại kỹ càng Đây là giai đoạn chuẩn bị cần thiết của cô trước mỗi lần sự kiện được tổ chức. Với vai trò là người quản lý, cô không cho phép mình phạm phải bất cứ sai lầm nào, từ sai lầm về tác phong cho đến vẻ ngoài. Mái tóc búi cao gọn gàng, quần áo thẳng thớm vừa vặn, huy hiệu chói sáng. Khuôn mặt thanh thoát nở ra nụ cười đúng chuẩn vừa thân thiện, lại vừa lịch sự. Lớp trang điểm được tiết chế phù hợp, miễn cưỡng che được vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt.

Jollie Thuý Phương đúng là một ngôi sao biết cách hành hạ người khác. Khả năng ấy của cô ta được thể hiện rõ nhất vào lúc này. Rõ ràng cô ta tuyên bố "Tiệc cưới mang tính chất riêng tư không có sự phát tán hình ảnh rộng rãi."Vậy mà bây giờ đã 22h đêm, tiệc cưới đã tàn, vị minh tinh kia lại không mau trở về làm nhiệm vụ của đêm tân hôn, lại ở kia sử dụng căn phòng tiệc cưới làm nơi tác nghiệp chụp ảnh, phỏng vấn của đám phóng viên. Miệng nói "Tôi chỉ có thể ở lại ít phút" nhưng đã 1 tiếng trôi qua.

Các nhân viên ai nấy cũng đều tươi cười, khuôn mặt không hề lộ ra 1% mệt mỏi dù cô biết hẳn trong lòng ai cũng đang ca thán, cô cũng không ngoại lệ. 23h, tiệc chính thức tàn. Ảnh đã chụp, tin đã lấy, cánh phóng viên thoả mãn di tản. Jollie cùng chồng cũng khoác tay hạnh phúc về nhà. Trước khi đi còn không quên ôm Bảo Linh một cái thật thân thiện như một lời cảm ơn về tiệc cưới "sang trọng và đẳng cấp", như những lời ca ngợi mà cư dân mạng đang dành cho Jollie. Bảo Linh cười thân thiện đáp lại, không quên chúc mừng hạnh phúc đôi vợ chồng mới cưới.

Chủ nhân bữa tiệc vừa rời khỏi, tất cả ai cũng thở ra một hơi dài, tiếng ồn ào dột lên một cách cùng lúc, hầu hết tất cả đều là lời kêu ca, tay ai nấy đều đấm mạnh vào lưng, vào bắp tay, bắp chân mỏi nhừ của mình. Bảo Linh chầm chậm ngồi vào chiếc ghế gần nhất, đưa tay tháo chiếc giày cao gót nhìn đôi chân đã hơi sưng tấy. Cô đã đứng suốt 6 tiếng đồng hồ trên đôi giày cao gót 5 phân ấy.

Cô vừa lấy tay xoa bóp cổ chân đau nhức, vừa lớn giọng thông báo "Mọi người vất vả rồi, mau về nghỉ ngơi đi. Công tác thu dọn ngày mai sẽ làm" Ai nấy đều như bắt được vàng, chỉ chờ câu nói này bèn vứt bỏ tất cả mà rời đi thật nhanh. Trước khi đi không quên cười tạm biệt cô.

"Chị Bảo Linh ngủ ngon."

"Ngủ ngon" Cô cười đáp.

Đúng vậy, hôm nay cô sẽ ngủ một giấc thật ngon.

Lắc lắc cổ chân vài cái, cô lục tìm điện thoại trong chiếc túi nhỏ bên hông. Chuếc điện thoại bị tắt nguồn đang nằm im lìm trước mắt. Đó là nguyên tắc làm việc chung, khi tổ chức sự kiện không được sử dụng điện thoại, không để điện thoại ở chế độ âm thanh, rung hay im lặng, nói cách khác là phải hoàn toàn tắt nguồn cho đến khi vị khách cuối cùng rời đi mới có thể bật lên sử dụng.

Mọi lần cô sẽ tắt điện thoại trước 15 phút, ai không liên lạc được sẽ tự khắc biết mà để lại tin nhắn. Nhưng hôm nay cô đặc biệt tắt trước vài tiếng để tránh mớ rắc rối không đáng có.

Nhìn chiếc điện thoại đang khởi động nguồn, cô chợt nhớ đến nét mặt của Quỳnh Tiên lúc trưa. Cô gái ấy không trực tiếp gặp cô trả điện thoại mà nhờ một nhân viên trong phòng gửi trả, rồi rời đi. Nhìn chiếc điện thoại lúc đó còn lờ mờ đọng vệt nước. Cô thở dài, nhìn số tin nhắn và số cuộc gọi nhỡ đang tăng lên không ngừng.

Tin nhắn ngoài một số tin của tổng đài mà cô vẫn hay nhận được, còn có một loạt tin nhắn khác. Nhìn vào thực sự biết người gửi tin đang có một trận kích động mạnh khó kiềm chế.

"Chết tiệt."

"Lê Bảo Linh cậu lại dám làm thế với tôi."

"Này."

"Tắt máy? Gặp được tôi, cậu chết chắc."

"Đừng quên ăn tối đấy."

Xem tin nhắn cuối, cô bất giác mỉm cười. Hoàng Huy Bách đúng là tên xấu tính, đào hoa lại không chung thuỷ, hay xỏ xiên vặn vẹo cô lại hay tìm cách thoái thác cho cô những rắc rối nhưng ngược lại, hắn luôn quan tâm đến cô không trừ bất cứ ngày nào. Mỗi ngày hắn sẽ đều hỏi cô ăn chưa, ngủ đủ giấc hay không, có lịch làm việc không, rồi nhắc nhở cô ăn uống đúng giờ, thỉnh thoảng hắn sẽ gọi cơm đưa đến tận khách sạn cho cô. Cô cho sự tốt bụng ấy của hắn là lý do khiến hắn có nhiều cô gái mến mộ dù tình sử của hắn là thứ không thể kể ra trong ngày một ngày hai được.

Cô không nhắn lại ngay mà gọi lại cho mẹ. Mẹ cô gọi cách đây vài tiếng nhưng chỉ gọi một cuộc, xem ra mẹ cô đã quen với việc tắt máy đột ngột này.

"Mẹ, mẹ chưa ngủ à?" Cô nhẹ giọng.

"Đang chuẩn bị ngủ rồi. Vẫn chưa được về nhà sao?" Mẹ cô xót xa hỏi.

"Con về rồi" Cô lấp liếm dối trá "Con vừa về đến nhà."

"Ăn cơm chưa?"

"Con ăn buổi chiều rồi. Mẹ đừng lo." Lại tiếp tục nói dối. Hiện tại bụng cô sôi réo còn hơn cả âm lượng giọng nói.

"Tắm rửa rồi đi ngủ sớm đi nhé."

"Vâng. Mẹ ngủ ngon." Cô tắt máy, thở ra một hơi.

Cô và Huy Bách may mắn hơn những bạn học khác, đều sinh ra và lớn lên ở thành phố mình theo học và làm việc. Từ bé đến lớn, chưa một lần phải xa nhà. Chỉ có điều từ sau khi tốt nghiệp đại học và làm cho Light Hotel được 2 năm, Bảo Linh đã chủ động dọn ra ở riêng, thuê một căn nhà vừa vặn ở một mình, không gần khách sạn lắm nhưng cũng tiện đường đi lại. Ban đầu mẹ cô là người phản đối kịch liệt, cho rằng có nhà không ở lại đi đâu, phần nhiều vì lo lắng cho cô không có ai chăm sóc nhưng đứng trước sự quyết tâm của cô, bà đành phải xuống nước, chấp nhận sự thật rằng con gái bà đã đến lúc phải trưởng thành và tự lập. Đổi lại, bà vẫn thường đến dọn dẹp và nấu cơm cho cô, mua thức ăn chất đầy tủ lạnh rồi về nhà; còn Bảo Linh cũng tranh thủ ngày nghỉ đề về nhà cùng ba mẹ.

Lại nhìn xuống điện thoại, lần này cô định sẽ gọi cho chủ nhân của gần chục cuộc gọi nhỡ. Không ai khác chính là tên điên Hoàng Huy Bách. Chưa kịp ấn nút gọi thì điện thoại đã vang lên, đúng lúc tên kia gọi đến.

Hắn như âm binh vậy.

"Chuyện gì?" Cô trực tiếp hỏi nhưng sau đó phải nhanh chóng nhíu mày vì thứ âm thanh hỗn tạp đập thẳng vào tai

"Alo?" Cô lớn giọng hơn một tí.

"Bảo Linh đúng không?" Có ai đó đang giữ điện thoại của cậu ấy "Tôi là bạn của Huy Bách. Cậu ấy uống say rồi. Cô đến đón cậu ấy có được không? Địa chỉ là..."

"Tôi biết rồi" Cô chưa kịp để người kia nói xong đã nói gọn rồi dập máy. Chưa kịp tẩy trang, chỉ thay quần áo rồi bước ra ngoài.

Hoàng Huy Bách là tên điên chính hiệu và đây là bệnh của hắn ta. Sau khi chia tay, hắn ta đều uống đến không biết trời đất. Cô cho là hắn ủ bệnh đã lâu, 2 năm trở lại đây mới phát tác. Quan trọng mỗi lần hắn uống say đều có người gọi cô đến đón về. Không biết kiếp trước cô có nợ nần gì với hắn.

Đứng trước Hey Pub, cô hít một hơi thật sâu rồi bước vào. Vừa mệt mỏi, vừa buồn ngủ khiến cơn tức giận bùng phát khó kiềm chế. Lần này cô quyết sống chết với hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro