MƯA THẤT BẠI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đổ gục trước cuộc sống là bản năng của tôi thì phải nhỉ?

Tôi muốn được nằm trên bãi cỏ xanh ngát, để từng hạt mưa đánh vào da thịt, hòa trong nước mắt sau sự thất bại. 

________________

Lứa tuổi học sinh vô tư lự, lứa tuổi sinh viên ngập tràn sức sống, lứa tuổi trưởng thành đầy rẫy áp lực nhưng cuốn hút, lứa tuổi trung niên chậm rãi,... Đâu đâu cũng có những con người thất bại. 

[...Cô chẳng phải một đứa trẻ tài năng, cũng chẳng có đủ dũng cảm để vươn đến ước mơ của mình. Học tập, năng khiếu, cả tính cách, chẳng có một thứ gì cô tài giỏi. Cô thua rất nhiều người, thua cả chính cô nhưng lại tiếp tục thiếu quyết đoán, vẫn tiếp tục lười nhác, tiếp tục bỏ bê,...

Đến một ngày, cô chẳng thể nào chấn chỉnh nổi bản thân nữa và cứ liên tiếp thất bại. Thành tích giảm sút, năng khiếu vốn ít ỏi lại càng bị hao mòn. Cô tự hỏi bản thân còn có thể đi tiếp được không, có thể đi bao xa, tiến lên như thế nào? Cô mệt mỏi và muốn ngồi xuống nghỉ ngơi. Nhưng cuộc đời lại bắt cô chạy, chạy hết sức...

 Và rồi, cô gái ấy tắm mình trong một cơn mưa mùa hạ. Xối xả, bất ngờ ập đến và chẳng cho cô ấy chuẩn bị gì. Không ô, không áo mưa, không bất cứ cái gì. Cô ướt át thảm hại như thành tích của cô vậy. Cô hốt hoảng chạy xe về nhà, trốn tránh sự thật vốn dĩ đã quá rõ ràng đó.

Cô chạy xe quá nhanh, bánh xe lướt qua từng vũng nước đọng, bắn lên tung tóe. Mưa vẫn rơi, phanh phui hết tất thảy sự thật. Vài đứa bé chạy qua trước xe cô, nô đùa ầm ĩ. Chúng chạy nhảy, thét gào và ngã dúi xuống đường, tận hưởng những gì mưa mang cho chúng. Chúng vẫn còn trẻ thơ và cũng nên trẻ thơ như thế. Chúng chưa cảm nhận được cái lạnh của nước mưa, chúng chỉ biết với trái tim ấm áp của mình, mưa là người bạn cùng nô đùa với chúng. 

Trong số đó, cô trông thấy một cậu nhóc quen thuộc, nhóc đó đã từng chơi cầu lông rất cừ cho đến khi nhóc bị chấn thương tay. Nhóc ngã dúi xuống lề đường trơn trượt trong một cơn mưa.

Cũng là vào một ngày mưa rơi, cũng cùng là một cuộc vui đùa. Mưa mang đi đôi tay quý giá của em chứ chẳng thể mang tâm hồn em đi mất. Em vẫn cười thật vui vẻ và vẫy tay chào với cô khi bắt gặp ánh nhìn sửng sốt nọ. Có lẽ em còn quá trẻ để nhận thấy mọi đau đớn và bất công của cuộc đời...

Cô sững sờ, chẳng vì gì khác, chỉ vì cậu nhóc cũng thất bại, cũng từng gào lên đầy tuyệt vọng trong vòng tay của mẹ mình. Giờ đây, đôi mắt của em đã không còn phủ bụi nữa mà tựa nhưng được gột rửa, sáng trong như những giọt nước. Nước trong tâm hồn em.

Những vấp ngã của cậu bé còn lớn hơn cô, thử thách gặp phải cũng hơn xa cô gấp nhiều lần. Vậy mà sao khi cô gục ngã thì sao đứa trẻ ấy có thể cười tươi đến vậy?- Cô tự hỏi như thế.

Cô về nhà, lắng nghe âm thanh rào rào của mưa suốt buổi, ấy thế mà chẳng hiểu ra. Cô cảm thấy mình vẫn chẳng thể tiến tới thêm bước nào cả, chẳng thể chịu nổi nỗi đau của sự thất bại này. Cô gái ấy đã quên mất, cậu nhóc kia cũng đã từng khóc, cũng đã từng quá đỗi dằn vặt và đớn đau trước cuộc đời nghiệt ngã. Cô đã quên ai rồi cũng sẽ thất bại và cũng quên luôn cách mà họ tiếp tục đứng lên.

Cô có một người mẹ tài giỏi, một người cha yêu thương con gái nhưng ông trời lại nỡ trao cho họ một đứa con tồi tệ đến như vậy. Cô cười cười, cô ước mình có thể hòa tan đi như những hạt mưa đó, lặng lẽ đến mức những thất bại sẽ chẳng đào rỗng con người cô...]

Tôi nặng nề gấp cuốn sách lại, nói với em tôi :" Tệ quá nhỉ?" Một câu hỏi, hay có lẽ là một lời than thở. Em tôi có lẽ chưa biết thế nào là tệ, nó chỉ biết là tôi buồn và tôi buồn khi đọc sách cho nó nghe. Thế là bằng đôi chân ngắn, em chạy đến và ôm lấy tôi, ấp úng từng tiếng :" Không... buồn.." Rồi em khóc òa lên. Những âm tiết không rõ ràng hẵng còn vang lên nơi cuống họng của em, nức nở nỗi lo âu. Tôi vội dỗ em, em vẫn còn vừa khóc nấc vừa nói " không buồn". Tôi đành nói với em rằng tôi không buồn, dỗ mãi em mới thôi khóc. Một người anh như tôi lại một lần nữa nói dối. Một lời nói dối trĩu nước.

Tôi dẫn em ra vườn, ngắm nhìn những hạt mưa rơi lách tách. Tôi buồn, nhưng chẳng phải vì em, em ạ, tôi buồn vì ai mà chưa từng thất bại chứ. Tôi buồn vì có lẽ, hay lòng tôi đã định sẵn là tất nhiên rồi nhỉ, vì mưa thôi, chỉ vì mưa mà tôi buồn tênh.

-----

Tôi nhớ cái ánh mắt của bố lúc lần đầu tiên khi tôi thất bại, bố tức giận, ông giận điên lên và gần như trở thành một con thú hoang chỉ biết gầm gừ và nhìn chằm chặp vào tôi, tôi biết bố giận vì tôi đã sai một lỗi lớn- một lỗi sai mà chính tôi cũng chẳng thể biện minh cho mình hay xin được thứ tha. Hút thuốc - lỗi sai dẫu chỉ vô tình nhưng đủ để tôi biết được bản thân đã bước sai không chỉ một bước mà là cả một kilomet dài đằng đẵng. Nhưng ấy vậy mà tôi chẳng thể nhìn ra xúc cảm lo lắng tràn đầy trào ra từ đôi mắt già nua, chẳng thể thấy nổi câu an ủi chẳng biết nói sao sâu trong đôi mắt ấy. Tôi đã chẳng nhận ra lưng cha đã còng thêm một chút, đôi mắt sắc sảo của ông đã nhuốm màu sương vẩn đục vì lo âu. 

Tôi nhớ tôi đã từng nhìn vào chiếc gương khi tôi suy sụp vì thất bại, vì thua kém quá nhiều. Tôi đã thấy nước mắt của tôi, thấy dáng vẻ một thằng con trai điên dại. Tôi nhận ra dáng vẻ chật vật và đầy đau đớn, ấy vậy mà chẳng nhận ra đôi mắt mình ánh lên vẻ không cam lòng, chẳng nhận ra tôi vẫn cắn chặt răng và sống lưng chưa từng bị bẻ gãy.

 Mỗi lúc thất bại, tôi trốn tránh, tôi từ bỏ, tôi... cầu mong rằng hãy để tôi yên.

----

Và rồi em đến với gia đình tôi như một kì tích. Em ngây thơ như bao đứa trẻ khác và em cũng đang dần lớn lên.

Tôi chẳng muốn em thất bại như tôi, chẳng muốn em đau đớn, nhưng tôi biết, tôi chẳng thể làm được gì, cho em cũng như cho chính tôi.

Tôi nhớ có một lần em rủ tôi chơi bùn dưới mưa. Tôi dõi mắt nhìn theo em từng bước một, sợ em ngã đau, sợ em rơi nước mắt. Đôi tay tôi vẫn giang rộng ra và sẵn sàng ôm lấy em trước khi em chịu bất cứ thương tổn nào.

Tôi phòng ngừa đến thế mà vẫn chẳng ngăn được em ngã. Em ngã cái 'huỵch', nghe đau điếng. Và tất nhiên, em khóc, em òa lên những âm tiết nức nở trong đau đớn. Mưa làm vết thương em tứa máu và rát buốt. Xót xa! Nhưng cái buồn đau của trẻ nhỏ đến cũng mau mà đi cũng chóng. Em thôi khóc, rồi em lại cười, hồn nhiên tựa một thiên sứ.

Em cười tươi rói, kéo tôi chạy giữa màn mưa xám xịt.

Em đưa tôi đến cái lều lụp xụp sau nhà, có dạo em nài nỉ tôi dựng cho bằng được, tôi hỏi em dùng làm gì thì em nín thin, ra vẻ thần bí lắm. Tôi từng nghĩ rằng đó là một căn cứ bí mật nhỏ của em.

Tôi ngạc nhiên khi thấy một khóm hoa thủy tiên trắng muốt, tuy thân cây cong vẹo nhưng cũng chẳng thể lu mờ đi vẻ đẹp của những đóa hoa duyên dáng.

 Em ấp úng nói với tôi :"Anh.. vứt..t ..rồi... Em...t...hồng... đó"

Hóa ra, đây là những cây hoa đợt trước tôi có nói là không trồng được, em cãi nhau với tôi vì vụ đó. Em giận tôi cả mấy ngày,  sau tôi tìm lại thì chẳng thấy cây hoa đâu nữa...

 ------

Hai chúng tôi cứ đi, và chẳng biết sao tôi lại dẫn em đến chỗ túp lều nhỏ kia.

Trong vô thức, tôi hỏi em:" Bé có sợ hoa trồng không lên được không ?". Em nghi hoặc một lúc lâu rồi mới biết được tôi nói đến điều gì. 

Em cười nói :" Không lên thì em trồng tiếp đó, anh cũng làm nhiều việc sau khi baba mắng anh mà."

Tôi cười.

Trong tiềm thức của một một sinh linh còn chưa lớn hẳn, em không biết cái gì gọi là hối lỗi, chẳng biết điều gọi là lấy lòng. Em chỉ nhận ra anh trai của em siêng năng hơn hẳn sau những lần bị ba mắng, lại còn yên ắng lạ thường. Nhưng em còn mẫn cảm hơn tôi nghĩ nhiều. Em nhìn thấy cả một tâm hồn ủ rũ của anh trai, thấy cả ánh mắt xót xa của ba, thấy cả tiếng thở dài kìm nén vô tình đánh rơi của ông nữa. Bởi lẽ em dành trọn sự quan tâm cho chúng tôi, em nhỉ?

Tôi chẳng hiểu nổi tâm hồn rộng lớn của em và cũng chẳng biết em nói đến lần nào cả, vì bố mắng tôi nhiều lần và tôi cũng sai quá nhiều lần để rồi chẳng xứng được người ấy tha thứ. Tự tôi thấy tôi đáng thất vọng đến nỗi người chẳng thèm quản tôi.

Ừ, tôi nghĩ vậy đấy. Vậy mà mỗi lúc tôi gục ngã, người ấy lại mắng tôi vài câu để tôi vực dậy tinh thần. Vậy mà những lúc tôi quấn chặt chăn và lặng lẽ rơi nước mắt thì ông lại lặng lẽ nhắn tin nhờ em làm tôi vui.

Và tôi còn nghĩ rằng bản thân đã chai lì với đống "chiến tích" thất bại kia rồi cơ. Ấy vậy mà tôi vẫn thức trắng đêm để ôn bài, dùng cả mấy tiếng để lao đầu vào viết vẽ. Ấy vậy mà tôi ít buồn, cũng chẳng bao giờ để bản thân gục ngã. Có lẽ thất bại nhiều rồi...sẽ không muốn thất bại nữa nhỉ?

------

[...Cô gái mỉm cười :" Lại mưa à..."]

[ Thành công lớn nhất của cô có lẽ là thất bại quá nhiều nhưng chưa từng từ bỏ..

Cô lặng thầm cảm ơn cậu nhóc lạc quan năm nào đó, vì em vẫn giữ được nụ cười tươi.]

----

Thất bại, cũng không hẳn là thất bại. 

Hãy cứ đi đi, một ngày nào đó cậu nhìn lại, sẽ thấy tự hào về những gì cậu đã làm. Hi vọng lúc đó cậu sẽ nói :" Tôi tự hào vì đã từng thất bại". Tôi nhìn lại những cơn mưa rào, rồi chợt nhận ra :

__Mưa thất bại không có nghĩa là sẽ luôn thất bại, hãy để mưa gột bỏ những thất bại của mình.

10/5/2021 

MƯA THẤT BẠI - END.

Những lời xàm xí trong một ngày mưa lớn. Đọc xong thì nhớ cho tui bình luận và sao nè. Chào mừng những bạn đọc đáng yêu đến với mẩu truyện xàm của tui :3. Văn phong không hay cho lắm, mong các bạn góp ý cho tui biết nếu sai hoặc có ý kiến thích hợp hơn ha.

Gửi đến các bạn lời chúc tốt lành cho một ngày mưa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro