Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chắc rằng ai cũng có lúc như thế thôi, phải diễn một vai do bản thân tự chọn, phải tự diễn, tự biên kịch, làm một cách hoàn hảo và phải tự lừa dối bản thân. Lừa dối là không tốt, nhưng vẫn phải nhắm mắt, tự đâm dao vào tim và chấp nhận gặm nhấm nỗi đau này, tất cả cũng bởi một chữ "duyên".

Vì cái duyên mà khiến cuộc sống của một người đang bình thường lộn xộn hết lên, vì một chữ duyên mà khiến trái tim nếm thêm những cảm xúc tệ hơn cả một chữ tệ, giá như mà cái duyên ấy nó đến cùng với chữ phận thì ai cũng muốn, nhưng còn duyên tới nhưng phận lại mải rong chơi thì đó lại là những ngày tháng chông chênh.

Một ngày chông chênh em bước trên con đường xưa, chẳng hiểu sao em lại nhớ về anh ấy, em và anh ấy đã lướt qua nhau, yêu nhau nhưng lại không thuộc về nhau, bởi lẽ trong anh ấy, em chỉ là một trò chơi, kiểu như là text thử tài năng cua gái của anh và chúc mừng anh, em đã mắc bẫy, em đã yêu một con người lừa gạt tình yêu đầu của một đứa con gái ngây ngô...

Tình đầu ấy, nó hay lắm cái ngày mà ta cảm thấy con tim nhảy loạn nhịp, ngày mà nụ cười không ngưng nở trên môi, những xúc cảm, những tiếng nói của con tim cứ thầm thì bên tai nhưng tất cả chỉ thoảng qua như một cơn gió khi anh bảo anh chỉ trêu đùa em thôi, ai ngờ em tưởng thật.. Em cảm thấy dường như cả thế giới đang trêu đùa em chứ không phải mình anh, và trái tim lại nhảy loạn cả lên, em nghe thấy tiếng con tim bảo em rằng "này cô gái, tỉnh mộng đi" nhưng em không nghe lời nó mách bảo, vẫn cứ đâm đầu vào nhìn anh từ phía sau. Cho đến cái ngày mà em nhìn thấy anh ấy đang vui cười bên cô gái khác, vui cười... lúc đó trái tim em tan ra như không muốn đập nữa, cảm giác lúc này chỉ muốn chạy đến và tát anh ấy một cái thật đau nhưng em đã không làm được. Bất giác em lấy điện thoại ra, giả vờ bấm số, giả vờ đi ngang qua anh, và giả vờ nói to: "anh yêu à, em nhớ anh lắm, tối mình đi ăn nhé". Có phải chăng em diễn rất đạt phải không? Không có gì có thể phủ nhận được rằng em đã yêu anh ấy thật lòng, bằng cả trái tim yếu mềm này, nhưng cũng không có gì phủ nhận rằng anh ấy đã lừa gạt em. Con tim em đau lắm kể từ ngày anh xuất hiện cho đến ngày anh biến mất khỏi cuộc đời em, tại vì là tình đầu hay tại một chữ duyên?

Sau mỗi vết thương là những vết sẹo kí ức, sau những kí ức là những giọt nước mắt quá khứ không trọn vẹn... Một chiều chông chênh em bước, em gặp được người con trai thứ hai trong cuộc đời mình. Anh ấy đi cùng người bạn gái nhưng cô gái ấy lại là một người bạn của em.

Sau tình đầu em đã không muốn bước lại con đường cũ, em trở lên e ngại hơn, rụt rè hơn trước những lời yêu thương giả tạo của những đứa con trai nhưng không hiểu sao con tim em lại mềm yếu đến vậy? Người đó bước đến bên em, an ủi em, kể chuyện cho em nghe, và con tim của em lại đập loạn lên, rối bời... Nhưng có lẽ là đã quá lâu rồi sau mối tình đầu em mới được cảm nhận được mùi vị đó. Rồi nụ cười lại nở trên môi em, một nụ cười từ trong con tim sau những nụ cười giả tạo em đã tim lại được, em vui lắm, anh có biết không? Em tìm lại được niềm tin, cứ như cá tìm được nguồn nước vậy và em cũng chẳng ngần ngại gì khi chấp nhận lời yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro