Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhưng dường như là em quá liều lĩnh khi đánh cược như vậy với cuộc đời, và em là một người không may mắn, bởi em sinh vào thứ sáu ngày 13 hay bởi ông trời đang trêu đùa số phận em. Ngày sinh nhật của anh ấy, vì công việc nên em đến hơi muộn và cũng quên mang theo món quà mà em đã chuẩn bị từ lâu, em đến nhưng hình như trông anh không chào đón em cho lắm, không gọi em là "em yêu" thân mật nữa và anh cũng không giới thiệu với bạn bè em là bạn gái của anh, có chút gì đó thất vọng, trong con tim em đang mách bảo rằng sắp có chuyện gì đó chẳng lành. Nhưng do men rượu và tiếng nhạc em lại một lần nữa không nghe lời nó. Tiệc vãn người, chỉ còn anh và em, nhưng hôm nay em trông anh khác lắm, anh thì thầm vào tai em:

- Em cho anh nhé?

- Cho gì hả anh? – Em ngây thơ hỏi lại.

- Em có yêu anh không?

- Anh hỏi gì là vậy? Đương nhiên là có rồi.

- Vậy... em cho anh đi... chuyện đó ấy.

- Em... còn đang đi làm, với lại bây giờ có phải là sớm quá không anh, mình mới yêu nhau được 1 tháng thôi mà...

Và anh đã không thèm nghe câu trả lời của em, anh ôm lấy em, như con hổ đói, anh gì chặt em trong lòng, phút giây đó em đã nghi ngờ tình cảm của anh. Con tim em đang dằn xé với con quái vật ở trong anh, em không thể thoát ra... Nhưng cánh cửa bật mở ra, em nhìn thấy một tia sáng...

- À, tớ xin lỗi, tớ quay lại lấy cái túi tớ để quên thôi.. 2 cậu...

Em cắn tay anh, và bỏ chạy, quần áo em xộc xệch.. em cứ thế chạy cho đến khi con tim không thể nào thở được nữa, trong đầu em không thể nào nghĩ được thêm điều gì, đôi chân trần em chạy đến sưng vù cả lên, dưới ánh đèn đường em khóc, cổ em ngẹn lại, đôi chân em cứ bước, chuông điện thoại vang lên từng tiếng một:

- Mình chia tay đi... có lẽ tôi và em không hợp nhau và tốt nhất là ta đừng gặp lại nhau... tút tút....

Tiếng nói của anh ấy vang trong đầu em, anh đã cúp máy khi em chưa kịp nói một câu nào. Làm sao em sống được tiếp đây? Con cá từng vui mừng vì gặp nước bây giờ lại là con cá lên bờ tập thở, em đã đánh cược nhầm cuộc đời vào tên sở khanh như anh, tất cả cũng bởi một chữ "duyên" hay tại phận em thứ 6 ngày 13.

Sau ngày đó em lại quay về vai diễn của em, vẫn vậy, vẫn phải mỉm cười bước đi, vẫn phải làm việc, vẫn phải sống tiếp, vẫn phải gượng cười trên khuôn mặt xơ xác này, con tim em dường như không còn muốn đập. Vào chiều chông chênhh này, em lại gặp lại anh ấy, anh vẫn thế, nụ cười hiền hòa và ấm áp làm biết bao nhiêu trái tim muốn được bên anh, và bạn em cũng không thể nào là ngoại lệ. Người bạn cũ cấp 3 của em...

- Trinh, sao mày... sao lại quen với hắn chứ?

- Tao quen với anh ấy thì sao?

- Sao? Quen tôi thì có gì có lỗi với cô à – Hắn nói giọng mỉa mai

- Trinh à, mày nghe lời tao đi, đừng đi với loại người như hắn...

- Tại sao? Anh ấy tốt mà, và tao đã....

- Đã sao...?

Chưa kịp nói hết câu, hắn ghé vào tai em và nói: 

- Cô đã cho tôi cái thứ mà cô đã không thể cho tôi".

Em giật mình, và đang dần cảm thấy gê tởm con người hắn. Và cái vai diễn thường ngày hôm nay lại không làm được, em gục mặt xuống và khóc. Và những ngày chông chênh như thế, em lại không thể tiếp tục đeo mặt nạ và diễn... Em cảm thấy mệt mỏi lắm, không thể nào bước tiếp thêm một bước nào vì phía trước, dưới bàn chân gầy của em là những mảnh sành găm đầy vệt máu...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro