Hết thương một người dưng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại sao cái cách mà người ta lướt qua nhau, nó tàn nhẫn đến thế nhỉ ?
- Ừ. Có lẽ là hết thương, hết nhớ, hết chờ mong.

Một chiều nọ thả hồn với gió ngâm nga bản tình ca dang dở. Kì thực chẳng muốn buồn bực, nhưng biết sao được, bản thân nó cứ cố chấp. Vậy thôi cũng mặc kệ.

Khi một mối quan hệ đi vào đường cùng. Có lẽ sẽ bối rối, rồi bế tắc, sau này dè chừng với mọi thứ, sợ tổn thương, sợ ảo tưởng, sợ có người đến đâm cho vài nhát nữa. Ai mà chả sợ chứ! Sợ bản thân mắc thêm sai lầm.

"Người ta hết thương rồi", nghe qua thôi cũng đau đứt ruột gan, ai lại chả có một lần moi hết tim gan ra để yêu một người. Nghe đâu tình yêu như thế cuồng nhiệt lắm, mà cũng lắm buồn, lắm mất mác, lâu lâu nghĩ đến lại thấy đau nhói bên ngực trái. Cái cảm giác trao trọn tin tưởng cho một người nào  đó, rồi họ quay lại đá đổ nó đi, chỉ có thể diễn tả bằng một từ thôi... ĐẮNG!

Đắng đến ức nghẹn trong lòng, có người thì sẽ trầm mặc với thế giới một vài hôm, có người nóng nảy bốc đồng thì thôi khỏi phải nói, chính thức tìm người ta một sống một còn. Nghe buồn cười nhưng có đấy!

Thế gian là thế. Hỉ - nộ - ái - ố. Lắm chuyện buồn phiền khiến người ta đau đầu.

Ai mà chả một lần đau vì tình, chẳng qua là có người biết buông, có người lại cố chấp níu giữ, dù biết đã vụt mất từ lâu rồi.

Sau này nhìn lại. Ôi thôi cả một bầu trời ngu ngốc.

Nhớ là một cách để nhắc rằng bản thân còn thương, còn yêu thứ đó nhiều lắm. "Người ta hết nhớ rồi" thì cũng đồng nghĩa như câu hết thương. Nói ra thì nhẹ tênh, mà lòng thì nặng trĩu như ai lấy tảng đá lớn đè lên người vậy. Thì thôi hết thương một người dưng, câu từ ngắn gọn xúc tích lại mang tính xát thương cao khiến lòng người chua xót.

Trời, chỉ vì một người không cùng huyết thống mà nức nở.

Ngốc quá đi mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro