Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hàn Đường quay đầu hỏi nàng:" Tin tức có thể bị truyền ra không?"

" Chắc chắn, ngươi không biết khách sạn này là đồn trú của rất nhiều paparazi sao?" Nàng giật nhẹ môi.

Cảnh sát ghi lời khai xong cũng rời đi, nói nhất định sẽ tra rõ sự việc.

Giám đốc khách sạn cũng liên tục xin lỗi, tìm đủ mọi cách, nói thật nhiều lời nói, sau đó là tỏ vẻ là đổi phòng cho nàng, đồng thời tiền phòng đã sử dụng mấy hôm nay đều miễn phí.

Hàn Đường "Hừ" ra tiếng, đám người kia đi rồi, ở trong phòng giận dỗi nói:" Chúng ta là thiếu không có hai ngày tiền phòng sao? Kém chính là Cảm! Giác! An! Toàn!"

Hách Sơn cười, ngã vào ghế sô pha, mệt mỏi nhưng tươi cười cũng không giảm, Hàn Đường lại nói:" Vẫn là Yến đạo siêu cấp nha, một giây liền đổi phòng, quả thực vững như núi."

Hách Sơn:"..."

Cửa phòng có người gõ cửa, là trợ lý của Yến Hiệp đến nói với nàng;" Hách Sơn tỷ, ngươi bây giờ có thể đi sang ở, ca của ta đi rồi."

Hách Sơn nói lời cảm tạ, sau đó thuận miệng hỏi:" Yến đạo ở đâu? Phiền toái các ngươi như vậy, hôm nào ta đến nói lời cảm tạ."

"A không cần đâu, ca của ta chỉ trở về lấy đồ, sau này quay chụp rất gấp, hắn không cần phòng ở đây, ở tại phim trường."

"............"

Hách Sơn xoay người, thì ra là hắn không cần.

Nghĩ nghĩ, đánh giá hắn thật ra là ngượng ngùng, hôm qua hiểu lầm nàng, hôm nay liền tiện tay đem phòng vứt cho nàng......

Người này nếu không phải tính cách quá cường thế, nhìn xem hắn muốn xin lỗi liền muốn bồi thường, cũng xem như là..... Thân sĩ?

Hách Sơn giật nhẹ môi, dọn sang, rửa mặt chải đầu xong, nằm xuống trên giường, tuy rằng tâm trạng có bị ảnh hưởng một chút, nhưng nằm ở trong phòng quen thuộc, cũng xem như thoải mái.

Nhưng không biết nguyên nhân có phải do việc đã xảy ra hay không, nàng nằm hai tiếng vẫn không ngủ được, thực mau đã rạng sáng một giờ.

Lúc này tài khoản FB(*) có một tin nhắn mới, bởi vì đêm khuya không ai gửi tin nhắn cho nàng, nên trùng hợp nàng nhìn thấy.

(*) gốc là FB luôn mình không rõ lắm nên để nguyên gốc.

YanX:" Ta là Yến Hiệp, ta quên ít đồ, muốn vào trong lấy."

Hách Sơn hơi ngưng lại, ngay sau đó nghe được thật sự có tiếng đập cửa.

Nàng bò dậy đi mở cửa, trên hành lang khách sạn yên tĩnh, nam nhân mặc áo khoác cả người gió sương, hiển nhiên là từ trường quay đến đây.

Nhìn nàng một thân áo tắm dài, dừng một chút.

Hách Sơn nhất thời không chú ý, chỉ hỏi:" Làm sao vậy?"

"Ngươi còn chưa ngủ sao? Ta để quên đồ ở đây."

Hách Sơn nghiêng người, Yến Hiệp đi vào.

Nàng đứng phía sau, thấy hắn đi đến thư phòng tìm kiếm, ở dưới một quyển tạp chí lấy ra một tờ đơn.

Sau đó liền đi ra ngoài, muốn đóng cửa, tay nàng để ở tay nắm cửa, lập tức bàn tay to rộng của hắn cũng đặt trên mu bàn tay nàng.

Hai người đều ngừng lại.

Ngay sau đó nơi xa xa hành lang một ánh đền nháy lên, hắn nhìn qua.

Hách Sơn:" Là cái gì?"

"Paparazi."

Hách Sơn ngẩn ra, chớp mắt một cái mới nhớ tới nơi này paparazi khắp nơi, ngồi xổm mà nhìn chằm chằm bọn họ......

Nàng hít ngụm khí, đem tay từ trong lòng bàn tay hắn rút về.

Theo sau, hai người lần đầu tiên nhìn nhau ba giây.

Cùng hắn.......... Bị chụp?

Xong rồi, đêm nay hoàn toàn mất ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro